Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Đêm mưa! Đánh tên khốn khiếp (2)
 
             Tôi vốn định không đi, chỉ ngồi im dưới đất giả vờ không hiểu.  

             Nhưng Sở Khiết lại không hề kiên nhẫn như vậy, thấy tôi không đi liền đá vào người tôi, chiếc cao gót đá mạnh vào người khiến tôi đâu điếng người.  

             Cô ta mặt mũi vô cảm, lạnh lùng nói: “Anh không đi thì ngày mai đừng hòng ăn cơm”, sau đó vứt cho tôi một tờ tiền, rồi lại dỗ ngọt nói: “Nhưng nếu anh đi mua thì tôi có thể sẽ xem xét cho anh ăn chút đồ ngon”.  

             Tôi nhặt tờ tiền màu đỏ lên, thầm nghĩ nếu tôi vẫn không đứng dậy thì sẽ bị ăn đánh tiếp, chỉ có thể giả vờ bị Sở Khiết dụ dỗ thành công, mỉm cười đứng dậy: “Oa, oa, đồ ăn ngon, đồ ăn ngon”.  

             Sở Khiết lắc đầu với Triệu Nhiên: “Anh xem tên ngu này đi, một câu đồ ăn ngon là dụ được ngay”.  

             Triệu Nhiên chỉ xua tay với tôi: “Được rồi, được rồi, mau bảo nó đi đi!”  

             Sở Khiết liền xua tay: “Mau đi đi!”  

             Tôi ừ một tiếng rồi chạy ra trước cửa, ngoài trời vẫn đang mưa, bởi vì tôi là một tên ngốc nên tất nhiên sẽ không thể “thông minh” đi tìm ô được, vì thế tôi chỉ có thể cắn răng lao ra ngoài trời mưa tầm tã.  

             Trên đường đi siêu thị, tôi thật sự không thể nuốt trôi cục tức này, liền bắt đầu suy nghĩ xem nên xử lý đôi cẩu nam nữ này thế nào, cuối cùng tôi vô tình phát hiện, một cây đèn đường trên con đường nhỏ trước nhà họ Sở bị hỏng.  

             Bên cạnh cây đèn đường đó còn có một con ngõ nhỏ, trong đó tối om không nhìn thấy gì cả.  

             Tôi nảy ra một ý tưởng: Sở Khiết đã nhất quyết đeo bao mới làm như vậy, thì chỉ cần tôi không quay lại thì hai người bọn họ chắc chắn sẽ đi tìm tôi, ở đây tối om không đèn rất thích hợp để đánh lén, nếu Triệu Nhiên dám đến thì tôi đúng lúc có thể trả thù anh ta.  

             Vì vậy, tôi quyết định, chạy ra siêu thị mua bao cao su trước rồi chạy về trốn trong con ngõ nhỏ này. Nấp khoảng hai mươi phút, Triệu Nhiên quả nhiên chạy ra, trên miệng còn không ngừng chửi bới.  

             Đây là con đường bắt buộc phải đi qua từ nhà họ Sở đến siêu thị gần nhất, anh ta muốn đến siêu thị tìm tôi thì chắc chắn sẽ đến trước mặt tôi.  

             Tôi thấy Triệu Nhiên cầm một chiếc ô màu đen, vùi đầu vào trong đó, không ngừng càu nhàu, tôi thấy có chiếc ô này chắn cũng vừa may thuận tiện cho tôi ra tay, nên liền can đảm hơn một chút.  

             Tôi ở nhà họ Sở chịu ấm ức, nhưng còn có thể nghĩ đến chuyện tôi dùng tiền bạc người ta, ở nhờ nhà người ta để nguôi giận, nhưng tên khốn Triệu Nhiên này là cái thá gì, anh ta vậy mà dám bắt nạt tôi, còn ngủ với vợ tôi, hôm nay không đánh anh ta một trận tơi bời thì tôi chính là cháu anh ta!  

             Tôi nắm lấy cơ hội, nhân lúc Triệu Nhiên sắp đi qua góc tường, tôi lập tức xông ra, cầm cái bao tải chứa đầy xi măng lấy từ công trường gần đó đập lên đầu anh ta, sau đó nhảy lên đấm mạnh vào đầu anh ta mấy phát, khiến anh ta ngã chúi đầu xuống đất.  

             Triệu Nhiên còn có chút sức giãy dụa mấy phút, tôi nhanh chóng giãm lên tay anh ta, chậm dãi di di một lúc, sực chân chỉ có tăng chứ không giảm.  

             Triệu Nhiên gào lên: “Chết tiệt, thằng khốn nào dám đánh lén ông đây!”  

             Tôi chửi thầm: bố mày đây! Nhưng không hề nói ra câu nào, dù sao tôi cũng là một tên ngốc “tốt tính”, nếu để anh ta biết tôi là người đánh anh ta, anh ta nói với Sở Khiết thì chắc chắn Sở Khiết sẽ nghi ngờ tôi.  

             Triệu Nhiên còn muốn đứng dậy, tôi lập tức đè đầu gối lên lưng anh ta, ấn anh ta xuống. Tôi đấm thêm vài phát, anh ta đau đớn hét lên, cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn có chút ý định đánh trả, nhưng tên công tử bột từ nhỏ đã được nuông chiều như anh ta, sao có thể đánh lại được một tên làm thuê quanh năm như tôi chứ?  

             Sở Khiết còn nói tôi không bằng một phần nghìn anh ta!  

             Đúng là vớ vẩn!  

             Một mình ông đây chấp ba tên như anh ta!  

             Bị chân của tôi đè lên, Triệu Nhiên hoàn toàn không thể động đậy, anh ta rất nhanh liền xin tha: “Người anh em, cầu xin anh hãy tha cho tôi đi, tôi có thể đưa anh tiền, hay là anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh!”  

             Tôi thấy bộ dạng xấu xa này của anh ta thì liền tức giận, giờ đã biết cầu xin rồi à, bộ dạng kiêu căng ngạo mạn khi bắt nạt tôi lúc trước đâu rồi? Loại người này cho dù có cầu xin tha thứ cũng không xứng đánh được đồng tình, ngược lại càng khiến tôi quyết tâm muốn đánh anh ta đến mức bố mẹ cũng không nhận ra.  

             Tôi siết nắm đấm rồi lại xông đến đánh vào đầu anh ta mấy phát, cảm thấy vẫn chưa bớt hận, tôi liền túm lấy đầu anh ta đập mạnh xuống đất cho đến khi anh ta hoàn toàn đơ ra, không thể thành lời nữa mới dừng tay.  

             Sau khi dạy dỗ Triệu Nhiên xong, định về nhà, vừa đứng dậy, tôi đột nhiên nghĩ đến việc, nếu tôi cứ thế đi về, Triệu Nhiên thậm chí còn không biết vì sao mình bị đánh, sau đó chắc chắn sẽ còn dính lấy Sở Khiết.  

             Nếu thế thì tôi đánh anh ta vô ích rồi.  

             Vì vậy, tôi lại quỳ xuống, cố ý trầm giọng, khàn cổ nói với Triệu Nhiên: “Thằng nhóc mày từ sau cách xa cô chủ Sở của chúng tao một chút, nếu không tao sẽ đánh chết mày!”  

             Nói xong tôi liền lập tức đứng dậy đi một mạch về nhà họ Sở không hề quay đầu.  

             Về việc tại sao lại gọi Sở Khiết là cô chủ, là bởi vì bố của Sở Khiết cũng rất ghét Triệu Nhiên, nói thế, Triệu Nhiên chắc chắn sẽ cho rằng người đánh anh ta là do bố Sở Khiết sai khiến.  

             Còn tôi vừa thoát khỏi hiềm nghi, vừa uy hiếp được Triệu Nhiên!  

             Một mũi tên trúng hai đích!  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK