Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Sống không bằng chó, con mẹ nó tôi chịu đựng đủ rồi (2)
 
             Sở Khiết im lặng vài giây sau đó hét lên: "Đúng vậy, anh ấy có đến, con nói cho mẹ biết, con và Triệu Nhiên sẽ không rời xa nhau đâu, nếu không vì giận anh ấy thì con cũng chẳng tìm tên ngu ngốc kia".  

             Nói đến đó đã có vẻ vô cùng tủi thân rồi!  

             "Bây giờ mọi chuyện đã xong hết rồi, con không cần tên ngốc đó thì bố mẹ cũng sẽ không đồng ý cho con quay lại với tên Triệu Nhiên kia đâu, con đừng có ảo tưởng nữa!" Mẹ Sở Khiết biết bà ấy chẳng thể cấm cản được con gái, thở dài một cái rồi ra sức khuyên bảo: "Chuyện đã đến nước này, con cứ sống vui vẻ qua ngày rồi sớm có đứa con với tên ngốc kia cho nhà cửa thêm vui là được".  

             "Mẹ, sao mẹ lại ngốc như vậy chứ, đừng nói đến việc con có đồng ý có gì đó với tên ngốc kia hay không, cho dù con có đồng ý thì mẹ không sợ đứa bé sinh ra sẽ bị di truyền bệnh ngu ngốc của anh ta sao?"  

             Mẹ Sở Khiết bất đắc dĩ lườm cô một cái, sau đó lấy một tập giấy tờ trong chiếc túi ra ném cho Sở Khiết: "Con nghĩ mấy hôm nay mẹ đi đâu hả? Mẹ đã sai người đi giám định gen rồi, trước khi hai đứa kết hôn mẹ đã xác định cậu ta sau khi trưởng thành mới bị bệnh, sẽ không di truyền đâu, cho nên hai đứa mà sinh em bé cũng sẽ chẳng có vấn đề gì".  

             "Mẹ không cần phải lo việc của con đâu!" Sở Khiết tức giận đẩy cửa bước ra, đúng lúc nhìn thấy tôi đang nghe trộm.  

             Tôi ngu ngốc gật đầu một cái, mắt nhắm mắt mở, giả vờ ngu ngốc: "Sinh em bé, sinh em bé, vợ ơi chúng ta sinh em bé đi!"  

             "Bốp!" Một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi, mặt tôi đỏ rát một bên.  

             Sở Khiết tức giận hét lên: "Cút đi cho bà!"  

             Miệng tôi run run, lập tức nằm xuống đất ôm chân lăn ra phòng khách, vừa lăn vừa nói: "Chồng cút, chồng cút, vợ đừng giận nữa!"  

             Nhưng lăn được một chút tôi đã đói mờ mắt không lăn tiếp được, tôi liền bò đến ôm chân Sở Khiết, ngu ngốc hỏi: "Vợ ơi, chồng đói rồi, chồng muốn ăn cơm!"  

             "Đói rồi sao?" Sở Khiết vẫn tức giận, cười nham hiểm!  

             Sau đó cô ấy dắt tôi đến đĩa thức ăn của con chó cảnh: "Này, hôm nay anh ngủ cả ngày, chỉ còn cái này thôi, anh đói thì ăn đi".  

             Cô ấy muốn tôi ăn thức ăn cho chó, độc ác quá!  

             Sở Khiết đạp một cái vào lưng tôi, tôi không cẩn thận ngã úp mặt vào đĩa thức ăn, thức ăn ướt ướt dính đầy vào miệng tôi, rõ ràng chỗ thức ăn này đã bị con chó kia liếm rồi, dạ dày tôi cuộn lên như muốn nôn, cô ấy vừa khóc vừa thầm gào thét: "Anh có biết tôi và Triệu Nhiên yêu nhau nhiều như thế nào không, anh có biết tôi đau khổ như thế nào không hả, ăn đi, ăn đi!"  

             Con mẹ nó, cô với Triệu Nhiên yêu nhau thì liên quan chó gì đến ông đây?  

             "Hu hu hu chồng không đói nữa". Tôi vùng vẫy nói.  

             "Không ăn cũng phải ăn, nhà họ Sở làm gì có nhiều thức ăn cho anh ăn, có thức ăn chó cho anh ăn là tốt lắm rồi!"  

             Tôi rưng rưng nước mắt, ngoặm mấy miếng thức ăn chó còn sạch, Sở Khiết cười ha ha như khóc.  

             Sau đó cô ấy bước đi phóng khoáng như một bà hoàng, đến lúc tôi ngẩng đầu lên thì thấy bóng lưng của cô ấy còn phóng khoáng hơn cả tôi nữa!  

             Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.  

             Chẳng bao lâu sau bố Sở Khiết cũng trở về, nghe mẹ Sở Khiết nói Triệu Nhiên đến, ông vô cùng tức giận mắng Sở Khiết một trận.  

             Sở Khiết tức giận hét lên: "Con muốn yêu ai là quyền của con, không cần bố phải lo!" Sau đó chạy vào phòng ngủ đóng cửa rầm một cái.  

             Bố Sở Khiết vẫn không từ bỏ, không biết ông đập những đồ gì mà chỉ nghe thấy tiếng đồ gốm sứ vỡ choang choang ngoài cửa, cuối cùng ông tức giận hét lên: "Mất dạy, từ nhỏ đến lớn tao lo cho mày không thiếu cái cái gì mà bây giờ mày bảo tao không có quyền quản lý mày? Mày nói với thằng nhóc họ Triệu là sau này nếu nó còn dây dưa với mày thì tao sẽ chặt cái chân chó của nó".  

             Tôi ngồi xổm trong góc nhà vệ sinh, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù Triệu Nhiên là thằng khốn nhưng ít ra vẫn tốt hơn một tên ngốc như mình, sao bố mẹ Sở Khiết lại ghét anh ta đến vậy.  

             Rốt cuộc đằng sau chuyện này là gì?  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK