Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Sống không bằng chó, con mẹ nó tôi chịu đựng đủ rồi (1)
 
             Triệu Nhiên gầm lên như con thú, thở hổn hển như trâu, một lát sau trong phòng phát ra âm thanh giường gỗ kêu két két.  

             Tôi đứng như trời trồng ở bên ngoài, nghe thấy tiếng da thịt va chạm vào nhau tôi không kiềm được siết chặt nắm đấm, để tay lên ngực tự hỏi, vì một trăm nghìn tệ liệu có đáng hay không?  

             Nói thật tôi chẳng có chút tình cảm gì với Sở Khiết, tôi hận cô ấy còn không hết, sao có thể ghen tuông được chứ? Hơn nữa người chưa trả hết nợ như tôi vốn không xứng có được tình yêu và sự chân thành, nhưng cớ làm sao trái tim tôi lại đau đớn như kim châm vậy, nỗi đau này một trăm nghìn kia cũng chẳng thể nào xua tan được.  

             Ma xui quỷ khiến thế nào tôi đập một cái rõ mạnh vào cửa, bên trong lập tức im bặt.  

             Chẳng bao lâu sau, Triệu Nhiên chỉ mặc mỗi chiếc quần lót chạy ra, mặt xanh như tàu lá chuối, chắc là vừa rồi đã bị tôi dọa sợ liệt dương rồi, ánh mắt anh ta hung tợn, chửi tôi muốn chết hả, rồi đạp một cái vào ngực tôi khiến tôi bay ngã xuống đất.  

             Bàn chân của anh ta rất to, cơ thể cũng cường tráng, tôi không thể chịu nổi sức mạnh đó nên sau khi ngã liền cảm thấy ngực như lửa đốt.  

             Nhưng anh ta không tha cho tôi còn chạy lại rồi đạp tiếp vào đầu tôi, vành mắt tôi chảy máu, đầu cứ đập bịch bịch xuống đất.  

             Sở Khiết cũng mặc bộ đồ hai mảnh chạy ra, thấy Triệu Nhiên ra tay hơi mạnh nên đã cản anh ta, ai ngờ anh ta lại càng kích động hơn, anh ta nói hôm nay phải đánh tàn phế thằng ngốc này để sau này tôi khỏi phải cản trở chuyện tốt của hai người họ, sau đó đạp một cái thẳng vào mặt tôi.  

             Tôi ngất đi!  

             Sau khi bất tỉnh như chết, tôi yếu ớt tỉnh lại, thấy bên ngoài đã tối, nhìn xung quanh thì thấy mình đang nằm trong góc phòng, nếu không vệ sinh sạch sẽ chắc tôi cũng chẳng nhận ra!  

             Mẹ ơi, tôi ngất lâu như vậy mà không đưa tôi vào viện?  

             Tôi chật vật ngồi dậy, nhìn bản thân trong chiếc gương dưới đất, mặt chỗ xanh chỗ tím, mắt cũng sưng một cục to đùng, thanh niên sáng sủa như thế này mà bị Triệu Nhiên đánh cho không nhận ra.  

             Ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn quanh không thấy bóng dáng của Sở Khiết, nhưng lại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, đến giờ tôi đã hiểu rõ, bọn họ vốn chẳng quan tâm tôi sống hay chết.  

             Vậy nên tôi càng không được chết, tôi phải sống thật vinh quang cho bọn họ thấy!  

             Đang suy nghĩ thì bụng tôi lại sôi lên ùng ục. Vào trong bếp lục lọi cũng chẳng có gì ngoài vài cọng rau, tôi lại nhìn sang căn phòng ngăn nắp của bố mẹ Sở Khiết, xem ra bọn họ vẫn chưa về.  

             Tôi lết cơ thể đau đớn của mình với cái bụng xẹp lép của mình trở về phòng, lúc đi qua nhà tắm còn nhìn thấy Sở Khiết đang tắm qua những khe cửa.  

             Một đôi chân trắng nõn mịn màng đứng trên sàn nhà sạch sẽ, dưới đôi chân ngọc ngà ấy là màn hơi nước mờ mịt như mây mù nửa hở nửa che cơ thể của Sở Khiết.  

             Phải nói rằng cô gái Sở Khiết này vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt đẹp tinh tế, vóc người cao ráo, vòng nào ra vòng nấy, da trắng mịn màng, đúng là càng nhìn càng khiến lòng người tê tái, mặc dù bây giờ tôi đang đứng ngoài cửa nhưng trái tim thì đã bay vào trong phòng tắm rồi.  

             Tôi hiểu mình không được giả điên nữa, xông vào thì sẽ lộ tẩy mất, cho nên tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào, trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh báo thù, chiếm đoạt lấy cô ấy.  

             Tôi vẫn say sưa ngắm nhìn, đằng sau có người vỗ vai tôi cũng không biết, cho đến khi có người véo tai tôi thật đau tôi mới giật mình, thầm nghĩ: Xong đời rồi! Vết thương cũ còn chưa khỏi mà lại sắp bị đánh tiếp rồi!  

             "Hay lắm tên nhóc, dám ở bên ngoài nhìn con gái mẹ tắm!" Mẹ Sở Khiết lạnh lùng nhìn tôi, vẻ mặt khó chịu những lại có chút vui mừng, vỗ nhẹ vào mặt tôi: "Được đấy, chưa ngốc hẳn đâu!"  

             "U u u". Tôi lại giả ngốc, ngơ ngác nhìn bà ấy, trong lòng thầm nghĩ đừng bị phát hiện giả ngốc.  

             "Mặt bị ai đánh vậy?" Mẹ Sở Khiết tất nhiên sẽ không cho rằng con gái bảo bối của bà ấy sẽ đánh tôi nặng như vậy.  

             Tôi nghĩ không thể để yên cho Sở Khiết được, dù gì bây giờ cô cũng là vợ của tôi, lại dám cắm sừng tôi, cơn giận này thế nào tôi cũng phải mượn cớ để giải tỏa, đây chính là thời khắc quan trọng, cho nên tôi học theo giọng điệu của Sở Khiết vừa cười ngốc vừa gào khóc: "Anh Nhiên, nhẹ thôi, đau lắm".  

             Mẹ Sở Khiết vừa nghe xong thì biến sắc, bà ấy biết ngốc thì không biết nói dối, lập tức hiểu ra mọi chuyện!  

             Đến lúc Sở Khiết tắm xong quấn khăn tắm bước ra, cô ấy nhìn thấy tôi ngốc nghếch nhìn chằm chằm mình thì hơi chững lại, sau đó đưa mắt đi chỗ khác tránh né, nhưng ngay sau đó lại khựng lại!  

             Vẻ mặt mẹ cô rất khó coi, bà kéo cô vào trong phòng, tôi lập tức đi nghe trộm: "Mẹ hỏi con, lúc mẹ và bố con không có ở nhà, Triệu Nhiên đã đến có phải không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK