Chương 14: Đồ Hộp là một con chó đực mà!
Sau mấy câu đối thoại ngắn ngủi, tôi đã hiểu ra, cô gái trông có vẻ là chị em tốt của Sở Khiết kia có gì đó mờ ám với Triệu Nhiên.
Có vẻ như cách làm của bố mẹ Sở Khiết không sai, tên Triệu Nhiên này quả nhiên là một tên cặn bã của xã hội, đồng thời tôi cũng thấy tò mò, không hiểu anh ta rốt cuộc có gì tốt, sao lại khiến nhiều người phụ nữ mê như điếu đổ vậy?
Bây giờ người đáng thương nhất chính là Sở Khiết, cô chẳng biết chuyện gì hết, trước mặt thì tâm tình tâm sự với chị em tốt, đằng sau lại bị người đàn ông mình yêu cắm sừng, hơn nữa còn không biết đôi cẩu nam nữ này đang tính kế mình.
Trên đường về nhà, tôi vẫn luôn trộm nhìn Sở Khiết, tôi thầm nghĩ không ngờ cô tiểu thư của gia đình siêu giàu này cũng phạm phải lỗi sai đơn giản như vậy, quả nhiên phụ nữ mà rơi vào lưới tình thì còn ngu hơn heo.
Mặc dù rất muốn nói những gì mình nghe được cho cô, nhưng nghĩ kỹ lại thì thôi, tôi mà nói ra thì lộ thân phận mình không ngu mất, làm không khéo thì Sở Khiết không những không tin tôi, ngược lại còn bắt tôi đền một trăm nghìn tiền cưới xin, đến lúc đó thì mất nhiều hơn được.
Từ hôm đi xem mắt đến giờ, Sở Thế Hùng vì tức giận chuyện hôm đó mà không về nhà.
Không hiểu tại sao mẹ Sở Khiết - Phúc Mỹ Na lại đối xử ân cần với tôi, bà ta thường xuyên hầm một ít canh cho tôi uống. Tôi len lén đi xem nguyên liệu là gì thì thấy một loạt các loại thực phẩm có tác dụng tăng cường sinh lực, đột nhiên hiểu vị phu nhân đây muốn ôm cháu trai đến điên rồi.
Mấy ngày nay, Sở Khiết nghỉ ở nhà, Phúc Mỹ Na ra ngoài đi đánh mạt chược, tôi nhàn nhã tự chơi.
Không biết Sở Khiết đứng trên sân thượng nhìn thấy cái gì mà khi quay lại liền lôi tôi đến phòng tắm, lột sạch đồ của tôi ra, sau đó cũng tự cởi quần áo của mình, mở vòi hoa sen, điều này khiến tôi không hiểu nổi.
Tôi nhìn vóc dáng ngực tấn công mông phòng thủ của cô, nơi còn mặc đồ cũng bị nước làm ướt hết, cơ thể tôi lại nổi lên dục vọng mạnh mẽ, tôi không khống chế nổi mà ấn cô ấy lên tường, ai ngờ cô không hề phản kháng, còn ôm lấy tôi.
Tôi thấy vậy nên không dám làm gì, cố gắng đè nén dục vọng, tôi muốn xem xem người phụ nữ này đang muốn chơi trò gì. Bên ngoài phòng tắm đột nhiên có bóng người đứng đấy, nhìn bóng dáng có vẻ là Sở Thế Hùng, ông ta tức giận gào lên: "Tên họ Triệu kia, cút ra ngoài cho tôi!"
Mẹ kiếp, ông ta tưởng mình là Triệu Nhiên?
Sở Khiết quây khăn tắm quanh người rồi ra mở cửa, hỏi: "Sao vậy, ngay cả việc con đi tắm mà bố cũng muốn xen vào à?"
Sở Thế Hùng ngó đầu vào trong nhìn, chỉ thấy người ở đằng sau là tôi, mặc dù không nói gì, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm, có điều nghĩ lại cũng đúng, ai mà lại hy vọng con gái mình kết hôn với một thằng ngu chứ?
Không biết có phải là Sở Khiết cố ý không, sau khi cô đóng cửa lại còn cố ý dùng giọng nói hút hồn mà rên lên. Sở Thế Hùng tức giận đứng ngoài mắng lớn: "Con bé chết tiệt, con tội gì mà phải vùi dập mình như vậy?"
Sở Khiết cười nhạt: "À, đây chẳng phải đều là nhờ bố ban tặng sao?"
Chỉ như vậy, tôi với Sở Khiết "tắm uyên ương" trong phòng tắm nửa giờ, tôi cũng nhân cơ hội này sờ mó chút xíu.
Kết quả vừa mới tắm xong, tôi vừa đi ra, Sở Thế Hùng liền chạy vọt vào cho tôi ăn tát, sau đó còn lôi tôi ra sân thượng, định cầm chổi lông gà tiếp tục đánh, cho đến khi Sở Khiết khoác chiếc áo choàng tắm ướt nhẹp chạy ra, chắn trước người tôi rồi hô to: "Đủ rồi, đừng đánh nữa!", thì tôi mới may mắn thoát khỏi trận đòn roi.
Sở Khiết kéo tôi dậy, hét vào mắt Sở Thế Hùng: "Bố nghĩ bố đánh chết anh ta là con sẽ làm theo lời bố gả cho người mà bố sắp xếp cho con chắc? Bố nằm mơ đi! Không có anh ta, sẽ có tên ngốc thứ hai, thứ ba. Ngày nào bố không cho phép con ở bên Triệu Nhiên, ngày ấy con sẽ tiếp tục mang nỗi hổ thẹn này, con sẽ khiến bố không ngóc đầu lên được!"
"Mày!", Sở Thế Hùng tức đến mức cho Sở Khiết một cái tát.
Sở Khiết cũng không cãi lại nữa, cô trợn trừng mắt nhìn Sở Thế Hùng, đỡ tôi vào phòng ngủ, sau đó lần đầu bôi thuốc cho tôi.
Tôi biết cô chẳng qua chỉ muốn dùng tôi để chọc giận bố mình thôi, nhưng trong lòng vẫn hơi cảm kích, đồng thời cảm thấy buồn thay cho sự si tình của cô với Triệu Nhiên. Tôi đố kỵ mà nghĩ: Tại sao không có cô gái nào đối xử với mình như vậy!