Chương 12: Đi xem mắt cùng vợ
Đến chiều, Sở Khiết vẫn ăn bận đàng hoàng rồi đi đến điểm hẹn mà bố cô đưa, có vẻ như lời đe dọa của ông đã có tác dụng, điểm yếu của Sở Khiết chính là Triệu Nhiên.
“Đồ ngốc, đừng ăn nữa, mau đi theo tôi!”, trước khi đi ra ngoài, Sở Khiết đột nhiên đi tới trước mặt tôi, giật lấy bát cơm rồi kéo tôi ra ngoài.
Tôi như sững sờ, thầm nghĩ cô ấy đi xem mắt thì mang theo ông đây làm gì? Sau đó tôi đã thay đổi suy nghĩ, cảm thấy mình có thể giúp cô ấy làm rối tung mọi thứ!
Tiếc là tôi không phải kẻ ngốc thực sự, tôi biết nếu cô ấy xem mắt thành công thì người được hưởng lợi lớn nhất chính là tôi, vì vậy cho dù cô ấy có muốn thì tôi cũng sẽ không làm theo ý của cô ấy.
Cũng không mất nhiều thời gian để lái xe đến một nhà hàng cao cấp, bên trong được trang trí sang trọng, nhân viên phục vụ lại vô cùng xinh đẹp, tôi thầm lẩm bẩm, có lẽ đối tượng của Sở Khiết rất giàu, vậy nên cô ấy mới chọn đến đây ăn, chẳng trách bố Sở Khiết lại muốn cô hẹn hò với người này!
Nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi đến phòng riêng, trong phòng đã có vài người, một là bố của Sở Khiết, người còn lại là một người đàn ông lớn tuổi ăn mặc chỉnh tề và một thanh niên trẻ, vậy đây chắc là đối tượng xem mắt của Sở Khiết.
Mọi người đều tỏ ra vui mừng khi nhìn thấy Sở Khiết, nhưng khi nhìn thấy tôi đi phía sau cô ấy, bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt.
Bố của Sở Khiết lập tức phá vỡ tình cảnh ngượng ngùng bằng cách giới thiệu: "Tiểu Khiết, đây là chú An của con, đây là con trai của chú, An Cường”.
Sở Khiết mỉm cười bắt tay hai bố con nhà họ An xong, cô liền kéo tôi ngồi xuống, vòng tay qua eo tôi, không thèm quan tâm đến những người khác, sau đó cô đút đồ ăn cho tôi.
Bố của Sở Khiết không thể chịu đựng được nữa, ông ta đã ho hai lần để cảnh cáo cô, nhưng Sở Khiết vẫn làm theo ý mình.
Đây là lần đầu tiên tôi được hưởng thụ sự đối đãi giống như hoàng đế, đương nhiên sẽ không muốn từ chối, vừa mở miệng đã có món ngon vào miệng, trong lòng tôi thầm cảm thán, đây mới là thứ đời người đáng ra nên có!
Nào là mỹ nữ, nào là cao lương mỹ vị, tất cả những điều này đều rất tuyệt vời, nhưng tôi biết rằng sau khi mình hết giá trị lợi dụng thì tôi sẽ phải sống những ngày đến lợn chó cũng không bằng, vậy nên mục đích hôm nay tôi đến đây không phải để làm gậy đuổi chó cho Sở Khiết, mà là làm cho cuộc xem mắt này thành công, chỉ có như vậy tôi mới được tự do.
"Đây là hộ khẩu của gia đình tôi, thực không dám giấu, con gái tôi vì muốn chọc tức tôi nên đã kết hôn với tên ngốc này, bây giờ nó sống vô cùng đau khổ, vậy nên mới đồng ý đi xem mắt, chỉ cần anh không để ý thì tôi sẽ bảo tụi nó làm đơn ly hôn ngay!”, bố Sở Khiết đưa sổ hộ khẩu ra.
Bố An Cường rất tin tưởng bố Sở Khiết, ông đẩy sổ hộ khẩu lại mà không cần xem: "Tôi tin anh, tôi rất hài lòng với con gái anh, thật tiếc khi con bé cưới phải một kẻ ngốc, bây giờ phải xem An Cường thế nào đã!”
“Bố, thật ra con và Tiểu Khiết đã biết nhau từ lâu rồi.”, An Cường nhìn Sở Khiết với nụ cười tiếc nuối: “Lúc trước bọn con đã từng hợp tác với nhau, hôm nay được gặp lại thì đúng là số trời đã định”.
Tôi nhìn sang hai người đàn ông, trong mắt bọn họ thì Sở Khiết đã là cá nằm trên thớt rồi, lúc này Sở Khiết cũng véo tôi một cái, ý muốn tôi làm trò phá hoại, nhưng tôi vẫn nghiến răng chịu đựng, giả vờ như không có gì rồi với lấy sổ hộ khẩu ngồi nghịch.
Lật trang đầu tiên, tên chủ hộ là Sở Thế Hùng, bố của Sở Khiết, trang thứ hai là mẹ của Sở Khiết, tên Phúc Mỹ Na, trang sau là Sở Khiết, trang cuối chính là tôi, nhưng điều khiến tôi bất ngờ là ở giữa vẫn còn một trang nữa, trên đó có ghi tên một cô gái, Sở Hinh, cô ấy trông hơi giống Sở Khiết, nhưng đường nét lại thanh thoát hơn, sau đó tôi cẩn thận xem lại hộ gia đình một lần nữa, ôi cha mẹ ơi, hóa ra Sở Khiết còn có em gái sao!
Tất nhiên Sở Khiết không nghĩ rằng tôi có thể đọc được quyển sổ hộ khẩu này, khi tôi còn đang ngơ ngác thì đột nhiên cô ấy kéo mạnh tôi lại, sau đó đứng dậy nhìn An Cường: "Tôi đã ngủ chung giường với một kẻ ngốc, anh có để ý không?"
“Tôi” và An Cường đương nhiên cũng thấy có gì đó bất ổn.
Lúc đó tôi cũng có hơi bối rối, đêm nào tôi cũng chỉ ngủ dưới đất, động chạm một tý cũng bị đánh, vậy thì ngủ chung giường với cô từ bao giờ? Đây chẳng phải là đang nhắm mắt nói bừa sao?
“Đùa à, tên ngốc này còn không biết chung giường là gì, Tiểu Khiết, đừng ăn nói bậy bạ nữa!”, Sở Thế Hùng mắng Sở Khiết, ông ta đanh mặt lại, nhíu chặt mày, nghiến răng nghiến lợi, dường như ông ta đang hối hận điều gì đó, tức giận nhìn chằm chằm Sở Khiết.
Sở Khiết mỉm cười, sau đó cầm ly uống một ngụm, mặt không chút thay đổi, nói: "Hôm đó con say rượu, cho nên tên ngốc này đã làm trò đó với con rồi”.
Tôi nhìn biểu cảm của Sở Khiết mà trong lòng càng buồn cười hơn, cô ấy thật sự đang cố chống đối bố mình sao, lại còn bịa ra những lời như vậy.
“Tiểu Khiết!”, Sở Thế Hùng đập bàn, sắc mặt tím tái.
An Cường vẫn giữ nguyên nụ cười: "Cô Sở, cảm ơn cô đã chân thành với tôi, vậy tôi sẽ nói thật cho cô biết, tôi đã từng ly hôn, cũng từng động vào phụ nữ, không khác gì cô mấy, hơn nữa thời nay thì có bao nhiêu cô gái trong sạch đâu chứ, vậy nên tôi sẽ không để ý đâu!"
Sở Khiết không ngờ tới chuyện này, trong lòng có chút tức tối, cô chợt nhoẻn miệng cười: "Anh bao dung như vậy thì hay là tôi đem tên ngốc này gả cho anh nhé?"
Nghe xong An Cường không biết nên nói thế nào.
Sở Thế Hùng cạn lời, vì để cho Sở Thế Hùng nguôi giận, bố An Cường bèn ra hiệu: "Anh Hùng, có gì thì cứ để bọn nhỏ nói chuyện với nhau đi, mấy ông già như chúng ta nên đi tản bộ một chút nhỉ”.
Sở Thế Hùng gật đầu, không biết phải làm thế nào nên đành phối hợp với bố An Cường để rời đi, bọn họ cũng không coi tôi là người nên cũng chẳng thèm dắt tôi theo.
An Cường và Sở Khiết lại nói vài câu với nhau, một người nhiệt tình còn người kia lại thờ ơ, bầu không khí càng lúc càng trở nên gượng gạo.
“Tiểu Khiết!”, An Cường nhẹ nhàng nói, anh ta đã đổi ‘cô Sở’ thành ‘Tiểu Khiết’ rồi, có lẽ như đang muốn thu hẹp khoảng cách, sau đó anh ta cầm ly nước trái cây trên bàn lên: "Anh thực sự có ý với em, anh không phải loại ăn nói bậy bạ đâu, anh cũng hy vọng em đừng có thành kiến với anh, nào, nếu em có thể chấp nhận anh thì hãy uống cạn ly nước này đi! Đừng làm cho bác Sở phải khó xử nữa”.
Tôi nhận thấy sắc mặt của Sở Khiết chợt thay đổi, khuôn mặt tươi cười lập tức sa sầm xuống, thầm nghĩ An Cường này đúng là đồ không biết điều, tự nhiên lại nói ra mấy câu đó ngay lúc này, bây giờ Sở Khiết đang ghét bố cô ấy nhất, anh nhắc như thế chẳng khác nào khiến bầu không khí ôn hòa trở nên tràn ngập mùi thuốc súng.
Ánh mắt tôi gượng gạo nhìn chiếc ly An Cường cầm trên tay, vừa định mở miệng thì đột nhiên Sở Khiết đã nhận lấy nó rồi nở nụ cười, ai mà biết được ngay sau đó cô tạt thẳng nước trong ly vào mặt anh ta, An Cường ngạc nhiên đến mức một hồi lâu sau vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bố An Cường và Sở Thế Hùng vẫn chưa đi xa nên đã nhìn thấy tất cả, mặt bố An Cường lập tức biến sắc, nhưng vì e ngại Sở Thế Hùng là bạn mình nên ông ta vẫn không nói gì, ngược lại Sở Thế Hùng vô cùng tức giận, ông quay sang tát cho Sở Khiết một bạt tai.
“Tiểu Khiết, quá đáng lắm rồi đó!”, Sở Thế Hùng run lên vì tức giận.