Chương 7: Vùi dập (2)
Mặt mẹ Sở Khiết hơi đỏ lên, hình như chột dạ, bà ta hét lên: "Nhìn cái gì, kiểm tra chút không được à?", sau đó lại nhéo tai tôi, uy hiếp tôi không được kể chuyện này cho người khác nghe.
Tôi đau đến mức nhe răng há mồm, vội vàng cầu xin bà ta tha thứ.
Mẹ Sở Khiết buông tôi ra rồi đi tắm, lúc đi tôi thấy bà ta cứ ngửi tay nơi vừa sờ vào tôi. Sau khi vào phòng tắm không lâu, bên trong bắt đầu phát ra tiếng thở gấp mơ hồ, điều này khiến tôi cảm thấy bà ta chắc chắn không phải hạng xoàng.
Đúng là càng già càng sung, có vẻ như sau này tôi càng phải cẩn thận.
Sau khi bà ta rời đi, trong phòng chỉ còn mình tôi ngồi xem TV.
Đoạn phim đang chiếu có nhân vật chính là một cô gái có vóc dáng mảnh khảnh, nói tiếng Nhật, tình tiết chuyển biến rất nhanh, một đôi nam nữ sau khi nói mấy câu liền cởi hết quần áo và làm chuyện khó coi kia.
Tôi càng nhìn càng mê, còn quên mất mấy chuyện vụn vặt khó chịu kia, càng ngày càng dán sát vào màn hình TV, thậm chí còn tưởng tượng nam nữ chính trong phim là mình và Sở Khiết.
Nhưng ngay khi tôi đang hưng phấn, thằng em tôi không kiên trì nổi nữa, Sở Khiết đột nhiên đẩy cửa đi vào, hình như cô ấy uống không ít rượu, cô đi đứng loạng choạng, trên người nồng nặc mùi rượu.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô tiến lên đá tôi một cái, giẫm lên ngực tôi, say khướt mà nói: "Ai cho anh xem cái này?"
Xem ra mặc dù cô uống nhiều nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo, cũng hiểu một tên ngu sao bật được phim này mà xem. Khi tôi đang định trả lời, mẹ cô đột nhiên chạy ra, bà ta kéo Sở Khiết ra: "Tiểu Khiết, con làm gì vậy, nó là chồng con!"
"Chồng cái gì mà chồng, anh ta là thằng ngu! Ồ! Mẹ là người cho anh ta xem thứ này đúng không!", dường như Sở Khiết hiểu được điều gì đó, cô nổi giận nói: "Mẹ đừng hòng tơ tưởng đến chuyện này!"
Nói xong, chắc vì uống nhiều quá, dưới sự tê dại của rượu, cô ngã trên ghế sô pha, mãi mà không bò dậy nổi.
Mẹ Sở Khiết thấy vậy cũng không tranh cãi, bà ta đỡ cô dậy đưa vào trong phòng, một lúc lâu sau mới đi ra, sau khi ra ngoài liền đẩy tôi vào trong phòng rồi đánh mắt với tôi, ý bảo tôi làm theo lời bà ta dạy lúc ban ngày, còn nhỏ giọng uy hiếp tôi nếu như tôi không thành công thì sẽ cho tôi ăn đòn.
Tôi giả bộ sợ sệt, ảo não đóng cửa lại, thật ra trong lòng đã khó nhịn nổi, cô uống say như vậy, cho dù tôi có làm gì, cô ấy cũng không phát hiện được, ha ha, đúng là cơ hội tốt trời ban cho.
Tôi nhìn Sở Khiết nằm trên giường, nhớ đến mấy ngày nay bị đối xử không bằng heo chó, còn cả cơ thể mềm mại của cô khiến lòng tôi rạo rực, huống chi bây giờ trong phòng chỉ có hai người, tôi mà không làm gì thì đúng không phải đàn ông.
Sau khi lên giường, tôi cởi quần áo ra, sau đó đè lên người Sở Khiết, tôi giống như quỷ đói gặp được thức ăn, hung hăng hôn lên đôi môi mơn mởn của cô, dùng đầu lưỡi cạy răng cô ra để triền miên cùng lưỡi cô, khi nghe được tiếng cô rên lên, lòng tôi sảng khoái vô cùng.
Sở Khiết trước giờ luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, chẳng coi tôi ra gì, bây giờ người cô coi thường nhất lại ngủ với cô, để xem sau này cô còn dám lên mặt với tôi không!
Tôi xé toạc áo khoác của cô ra, vuốt ve cơ thể cô qua lớp quần áo mỏng manh, sau đó lại cúi người hôn, cả người tôi lúc này đã nóng như lò lửa rồi.
Trước kia tôi từng ảo tưởng vô số lần được vô ngủ với Sở Khiết, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.
"Ưm, anh Nhiên", Sở Khiết nhầm tôi là Triệu Nhiên, nhẹ nhàng rên rỉ, ai ngờ men rượu lại khiến cô nôn ra, cùng lúc đó, cô cũng tỉnh táo mở mắt, mặt mày lập tức biến sắc: "Thằng ngu, anh muốn làm gì?"
Tôi thấy cô tỉnh lại, chợt cảm thấy lo lắng, có điều tôi không muốn lãng phí cơ hội này, tôi thầm nghĩ: Dù sao lần này cũng do mẹ cô ấy sai khiến mình làm, cho dù Sở Khiết có nổi điên với mình, mình vẫn có thể đẩy trách nhiệm lên người mẹ cô.
Nghĩ đến đây, tôi càng dùng sức khống chế cánh tay Sở Khiết, khiến cho cô không giãy giụa nổi, hơn nữa tiếp tục điên cuồng hôn môi cô, nụ hôn tràn đầy sự quá khích và ao ước trả thù, muốn chiếm cô làm của riêng.
Trong đầu tôi thoáng hiện lên những hình ảnh khi cô làm nhục, đánh chửi tôi, trong lòng càng ác độc.
Tổng giám đốc, bạch phú mỹ, con cưng của gia đình có tiền, tôi lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường những từ ngữ được dùng để miêu tả Sở Khiết, dù cô có cao quý thế nào thì hôm nay vẫn bị tôi vùi dập thôi!
"Khốn khiếp, thả tôi ra!", Sở Khiết cố gắng đẩy tôi ra, hung hăng cắn tay tôi một cái, tôi nhíu mày vì đau, chẳng cần nhìn cũng biết trên tay chắc chắn in hằn dấu răng của cô, hơn nữa còn chảy máu.
Nhưng tôi sẽ không vì chút chuyện cỏn con này mà thả ra.
"Cút đi, anh mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ giết anh!", Sở Khiết vẫn tiếp tục chửi rủa, vô cùng khó nghe.
Tôi cười nhạt, tựa như sư tử bắt được con mồi, giờ phút này tôi đói khát khó nhịn lắm rồi, sao lại vì một vài câu uy hiếp mà từ bỏ con mồi được!
Cô liên mồm chửi tôi là thằng ngu, đánh mắng nhục mạ, không coi tôi ra gì, tôi muốn xem xem, chờ đến khi cô mang thai, sinh ra con trai tôi, sao cô còn gả được cho Triệu Nhiên mà cô hằng yêu mến nữa.
Bàn tay cô liên tục tát vào mặt tôi, nhưng tôi vẫn mặc kệ, đưa tay di chuyển xuống dưới, bắt đầu cởi khóa cài áo lót ở phía trước của cô, thật ra lần này cô cũng uống nhiều rồi, mẹ cô cũng giúp cô cởi quần áo, nếu không ngày thường, sao cô lại mặc thứ này đi ngủ!
Hai cái móc ở trước ngực chẳng mấy chốc đã bị tôi cởi ra.
Nhưng lúc này, không hiểu Sở Khiết lấy đâu ra sức lực, giãy giụa thoát khỏi trói buộc của tôi, sau đó tóm lấy cái đèn trên đầu giường, đập vào đầu tôi, khiến tôi ngã lăn xuống đất.
Tôi bò lên, chuẩn bị tiếp tục thì nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô, trong nháy mắt suy nghĩ kia biến mất, bởi vì ánh mắt của cô như muốn nói: Còn dám tiến lên một bước, tôi sẽ giết anh.