Sở Khiết không ngừng vặn vẹo cơ thể, ý thức phản kháng của cô rất mạnh mẽ, hơn nữa còn khóc thút thít, cô ấy dường như đang cầu xin tôi thương xót.
Cô ấy càng như vậy, trong lòng tôi càng hưng phấn, mỗi khi nhớ tới vẻ mặt khinh thường mà cô ấy thể hiện khi cầu xin tôi thương xót, thì quyết tâm chiếm hữu cô ấy trong tôi lại càng trở nên kiên định.
Xét cho cùng thì tôi mới là chồng chính thức của cô ấy, việc tôi làm tình với cô ấy là điều đương nhiên.
Nghĩ đến đây, tôi lại nhịn không được, đành nghiến răng rồi định làm với cô ấy, nhưng để không để lại chứng cứ gì, tôi cũng có hơi chột dạ nên đã không trực tiếp làm ngay mà rút trong túi xách của Sở Khiết ra một cái bao cao su.
Cái bao này nhìn rất quen mắt, hình như là tôi đã mua cho Sở Khiết mấy ngày trước, cứ tưởng phí tiền mua dụng cụ cho vợ ngoại tình nhưng không ngờ nó lại có ích cho bản thân.
Đây có lẽ là ý trời mà!
Sở Khiết dựa vào ghế, bị Triệu Nhiên trói chặt như ếch bị lật, không thể động đậy.
Tôi mỉm cười đắc thắng, dường như không chút do dự.
Sau hơn một giờ, tôi nằm trên giường thở hổn hển.
Cho dù cơ thể kiệt quệ nhưng tâm trạng của tôi cũng đã cảm thấy thoải mái hơn, bởi vì người phụ nữ luôn coi thường tôi cuối cùng cũng đã ngủ với tôi rồi, thậm chí còn cảm thấy những lời xúc phạm và bắt nạt mà tôi nhận được kể từ khi vào nhà họ Sở đều đã biến mất hết sạch.
Nghỉ ngơi được vài phút, đầu óc đã tỉnh táo hơn, tôi bắt đầu cảm thấy bực dọc, không biết làm sao để thoát ra, mình cứ đi quách đi là xong, nhưng nếu không mở trói cho Sở Khiết thì đến sáng mai người của khách sạn mới cứu được cô ấy, vậy thì quá lâu, rất dễ xảy ra sự cố.
Nhưng nếu bây giờ cởi trói cho Sở Khiết thì rủi ro lại càng cao hơn, nếu như để cô ấy thấy tôi là người vừa rồi chơi mình thì cô ấy sẽ thiến tôi mất, chuyện ngủ với vợ của mình là việc đương nhiên, nhưng nếu phải đánh đổi bằng cậu em của mình, thì cái giá phải trả đúng là cao quá.
Suy nghĩ được vài phút, cuối cùng tôi quyết định cởi trói cho cô ấy trước, nhưng chỉ nới lỏng ở phần tay, vì khi phần thân trên của cô ấy được tự do thì tôi có thể nhân cơ hội thoát thân được, cô ấy sẽ tốn thời gian để mở khóa chân.
Đầu tiên tôi xử lý sạch sẽ bao cao su đã dùng, sau đó mặc quần áo, đeo kính râm và khẩu trang, cuối cùng là tháo sợi dây trên tay Sở Khiết ra.
Sau khi cởi trói cho Sở Khiết, cô ấy lập tức tháo khăn bịt mắt ra, dường như có vẻ rất muốn biết tôi là ai, may mà tôi phản ứng nhanh, ngay lúc cô ấy tháo khăn bịt mắt ra thì tôi đã lập tức xoay người chạy đến bên cửa sổ rồi nhảy xuống, thậm chí còn không để cho cô ấy nhìn thấy mặt mình.
Bởi vì phòng Sở Khiết ở lầu hai, cũng không cao lắm, cho nên sau khi nhảy xuống chân chỉ có chút tê dại mà thôi, không có gì nghiêm trọng, phía sau liền vang lên tiếng la hét của Sở Khiết: "Này, mau đứng lại!"
Làm sao mà dám nghe theo cô ấy được, tôi vội chạy sang đường khác, sau đó bắt taxi về nhà họ Sở.
Sau khi tôi về đến nhà vẫn chưa thấy bố mẹ Sở Khiết về, trong nhà chỉ có con Đồ Hộp, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó cởi áo khoác, khẩu trang và kính râm rồi vội vàng nhảy vào từ cửa sổ.
Mặc dù không bị phát hiện, nhưng sau khi trở về tôi vẫn có chút lo sợ, sợ rằng Sở Khiết sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Ngủ với vợ của mình mà phải lo lắng thế này sao, lý lẽ gì thế này, haiz!
Tôi cứ thế hoảng loạn đến tối, cho tới khi người trong nhà về hết, vốn tưởng Phúc Mỹ Na là người nhàn nhã nhất nhưng không ngờ đó lại là Sở Khiết, mắt cô ấy đỏ hoe và sưng tấy, lớp trang điểm trên mặt cô cũng đã nhòe đi, có vẻ như vừa rồi cô ấy đã khóc rất nhiều!
Có một người khác đứng cạnh Sở Khiết, không phải Triệu Nhiên, mà là Hạ Vi, chính là người đã an ủi cô ấy trong quán bar hôm đó.
Mục đích của Hạ Vi cũng giống như lần trước, chính là an ủi Sở Khiết.
Cô ta ăn mặc rất quyến rũ, còn trang điểm nhẹ, trên người có cả mùi nước hoa, chiếc váy trắng ôm sát lấy thân hình đầy đặn của cô ta, bên dưới lộ ra cặp đùi trắng thẳng tắp, trên bầu ngực còn có một đường rãnh dài đẹp đẽ, mỗi lần cô ta bước đi là nơi đó lại rung lên từng hồi.