Chương 8: Đêm mưa! Đánh tên khốn khiếp
Ngày hôm sau, khi Sở Khiết tỉnh lại, có thể là do ký ức bị ngắt quãng nên không còn nhớ về việc tôi đã làm với cô ấy đêm qua, điều này khiến tôi thấy vừa may mắn vừa hối hận, may mắn vì không bị ăn đòn, hối hận là biết trước cô ấy có thể mất đoạn trí nhớ thì hôm qua tôi nên làm cô ấy đến cùng mới phải.
Nhưng sự việc đã qua rồi, dù có tiếc đến mấy cũng chẳng ích gì.
Dù sao thì ngày tháng còn dài, chỉ cần tôi vẫn ở rể tại nhà họ Sở thì đến một ngày nào đó sẽ có cơ hội.
Lúc ăn sáng, bố mẹ Sở Khiết nói với cô ấy rằng bọn họ sẽ đi đến tỉnh khác tham dự tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của bố bạn, tối nay không về, vốn định đem cả Sở Khiết đi, nhưng cô ấy lại từ chối với lý do có việc phải làm.
Nhưng đến chiều cô ấy lại bất ngờ xin nghỉ về nhà.
Sau khi về nhà liền chạy thẳng vào phòng ngủ thay quần áo, đến tận chiều mới chọn được bộ ưng ý, cần mẫn hơn lúc làm việc rất nhiều. Cô ấy còn xịt rất nhiều nước hoa, mùi rất lạ, khiến trái tim lẫn phần dưới của tôi cảm thấy ngứa ngáy.
Trước đây khi ở nhà cậu Hai, lúc rảnh rỗi tôi cũng thường đọc báo, trên đó có rất nhiều bài báo về nước hoa, nghe nói có một quốc gia chuyên sản xuất nước hoa sexy, xịt loại nước hoa này trong phòng sẽ kích thích tình dục, có thể biến một tên hòa thượng thành Tây Môn Khánh.
Không biết có phải Sở Khiết dùng loại này không, nhưng dù sao ngửi vào cũng khiến lòng người ngứa ngáy.
“Chút nữa chăm lo Đồ Hộp cho tốt, đừng có ra ngoài gây rắc rối, nếu không tôi sẽ cho anh biết mặt”, đuôi mắt Sở Khiết rất dài, cô ấy không thèm che giấu vẻ chán ghét trong mắt, nghĩ bằng đầu gối cũng biết chắc chắn tên khốn Triệu Nhiên kia sẽ đến.
Tôi cười ngốc với Sở Khiết, rồi bắt đầu chơi đùa với Đồ Hộp, nhưng cơn tức giận lại nổi lên một cách khó hiểu, trong lòng bắt đầu tính toán, chút nữa tên Triệu Nhiên đến nên dạy dỗ đôi cẩu nam nữ này thế nào đây.
Đang suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên, Sở Khiết bỏ mặc tôi chạy ra mở cửa, khi thấy người ngoài của, khuôn mặt cô ấy lập tức nở nụ cười tươi tắn: “Anh Nhiên, cuối cùng anh đã đến rồi, em nhớ anh chết mất!”
Bên ngoài có tiếng nước chảy ào ào truyền đến, hình như ngoài trời đang mưa.
Triệu Nhiên dứt khoát ném ô xuống đất, lập tức ôm chầm lấy Sở Khiết, hai người ôm hôn thắm thiết, dính chặt như keo, cảnh tượng đó còn đắm đuối hơn cả nam nữ chính trong phim truyền hình.
Mà này, tôi mới là chồng của Sở Khiết mà, mẹ kiếp!
Trong lòng tôi vô cùng tức giận, nhưng để không lộ thân phận, tôi vẫn phải cố nhịn xuống.
Triệu Nhiên và Sở Khiết ôm hôn nhau một hồi rồi ngã xuống sô pha cởi quần áo như trốn không người, mà Sở Khiết lại càng dâm đãng đến cùng cực, không biết xấu hổ mà phát ra tiếng kêu rên, vang vọng cả phòng khách.
“Em yêu, anh nhớ em chết mất”, Triệu Nhiên thuần thục vuốt ve cơ thể Sở Khiết.
Sở Khiết nũng nịu nói: “Em cũng thế, nếu không phải bố em luôn phản đối hai chúng ta thì em đã đến bên anh từ lâu rồi!”
“Anh không thể rời xa em dù chỉ là một ngày, bảo bối, em ngọt quá!”, Triệu Nhiên nói xong liền ôm lấy bờ vai Sở Khiết, cắn nhẹ một cái lên vành tai cô.
Vành tai Sở Khiết lập tức đỏ ửng lên, Triệu Nhiên thì thầm bên tai cô ấy mấy câu làm cho Sở Khiết cười tít mắt.
Tôi cuộn người ngồi trên mặt đất, nhìn bọn họ, phát hiện Sở Khiết cũng nhìn sang tôi, liền lập tức thu lại ánh mắt giận dữ, cười ngốc mấy tiếng, rồi học theo giọng điệu của Triệu Nhiên nói: “Bảo bối, anh nhớ em chết mất!”
“Ha, tên ngu ngốc này”, Sở Khiết cười nhạo.
Ngọn lửa tức giận vừa rồi trong lòng tôi lại bùng lên đến cực điểm, tôi nhìn con dao gọt hoa quả trên bàn trà bên cạnh, trong lòng chợt có kích động muốn lao đến cầm lên đâm chết đôi cẩu nam nữ kia.
Mặc dù tôi và Sở Khiết không có chút tình cảm gì, nhưng cô ấy và tôi đã đăng ký kết hôn rồi nên cũng cô ấy cũng coi như là vợ trên danh nghĩa của tôi, sao tôi có thể chấp nhận nổi bị người phụ nữ của mình cắm sừng ngay trước mặt mình chứ?
Khi tôi đang chuẩn bị hành động thì Sở Khiết lại đột nhiên chặn đôi tay Triệu Nhiên đang sờ mó trên eo cô và nói: “Ôi, anh Nhiên, lần trước chúng ta đã dùng hết bao cao su rồi, trên người anh còn không?”
Triệu Nhiên thở hổn hển nói: “Sao anh có thể luôn đem thứ đó bên người chứ, không có, hôm nay anh không mang”.
Tính tình của Sở Khiết cũng không hiền lành gì, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Vậy thì không được, hôm nay là thời kỳ nguy hiểm, không thể không đeo bao”.
Tên khốn Triệu Nhiên vẫn không chịu từ bỏ: “Ôi, bảo bối, ngoan, nghe lời anh, hôm nay đừng đeo nữa, hiếm khi trạng thái của anh tốt như hôm nay, bây giờ mà đội mưa chạy đi mua thì lúc về làm sao thỏa mãn được em nữa!”
Sở Khiết cúi đầu trầm mặc một lát, khóe miệng bỗng nhếch lên: “Yên tâm, sao em nỡ để anh đi mua được chứ?”, cô ấy đột nhiên nhìn sang tôi và ra lệnh: “Tên ngốc kia, qua đây, đi mua cho tôi ít đồ!”
Triệu Nhiên khinh thường liếc tôi một cái, mặt tỏ vẻ chán ghét nói: “Bảo nó đi mua á? Đừng đùa, tên ngốc như nó làm sao biết mua những thứ đó được?”
Sở Khiết mỉm cười với tôi: “Anh ta ngu chứ đâu có câm, vẫn có thể học vẹt được cơ mà?”
Nói rồi, cô ấy đứng dậy lấy giấy và bút trên bàn viết hai chữ “siêu thị”, rồi quát lớn với tôi: “Tên ngu kia, anh đi ra đường lớn tìm chỗ có hai chữ này, rồi vào đó nói với người bán hàng là anh muốn mua bóng bay, chính là loại bóng bay dùng khi nam nữ ấy ấy nhau ý”.
Tôi nhìn đôi gian phu dâm phụ này, bề ngoài luôn mang dáng vẻ lịch sự của tầng lớp thượng lưu, mặc những bộ quần áo hàng hiệu mà ba tháng trước khi tôi “gả” vào nhà họ Sợ chưa chắc đã mua được, nhưng thực tế lại một đám mặt người dạ thú.
Trời mưa to thế này còn bắt tôi đi mua bao cao su cho bọn chúng dan díu với nhau, đúng là chỉ bọn chúng mới nghĩ ra được.