Chương 11: Sao bố lại trơ trẽn như thế? (2)
Trong lòng tôi rất khó chịu khi nhìn thấy Sở Khiết khóc khổ sở, mà tôi cũng thấy kỳ lạ tên Triệu Nhiên xấu xa kia rốt cuộc tốt ở điểm nào mà lại có thể khiến cô ấy si mê như thế.
Bởi vì tôi là “kẻ ngốc”, không thể an ủi Sở Khiết như người bình thường được, vậy nên tôi đành đến trước mặt Sở Khiết giơ tay ra lau nước mắt cho cô ấy, hy vọng cô ấy sẽ thấy dễ chịu hơn.
Ai biết được sau khi ngẩng đầu lên cô ấy đột nhiên nhìn tôi với ánh mắt chán ghét, còn cho tôi một cái bạt tai. Cú tát của cô ấy khiến tôi không biết làm gì, mặt đau tê tái.
Sở Khiết lạnh lùng nhìn tôi: “Cút đi, từ khi anh bước vào cái nhà này tôi đã thấy chướng mắt rồi, cái đồ sao chổi cút đi cho tôi”.
Thấy cô ấy đối xử với bản thân như vậy tôi thấy hối hận, lẽ ra không nên lau nước mắt cho cô ấy, không những chẳng được lợi lộc gì lại còn bị tát một cái, đúng là tiền mất tật mang mà.
Để không tiếp tục bị đánh nữa tôi đành đứng dậy rời đi.
Nhưng sau khi tát tôi một cái dường như Sở Khiết đã tìm được nơi xả cơn tức giận, cô ấy lao về phía tôi chửi rủa, nói tôi chỉ là một món đồ chơi mà cô ấy mua với giá một trăm nghìn tệ, bảo tôi đừng có mơ trở thành thành viên của nhà họ Sở, còn nói rằng tôi không có tư cách liếm chân cho cô ấy, mấy lần trước lợi dụng được cô chỉ là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga mà thôi.
Mặc dù cô ấy nói những lời này trong lúc tức giận, nhưng tôi đoán chắc rằng ngày thường cô ấy cũng nghĩ như thế, đồ chơi, liếm chân, cóc ghẻ, quả nhiên trong lòng cô ấy tôi chỉ là một thứ rác rưởi đê hèn.
Lời nói của cô ấy giống như đinh sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực khiến tôi thấy rất khó chịu và nó cũng đã làm tổn thương lòng tự trọng cuối cùng của người đàn ông.
Trong khoảnh khắc quay người rời đi, tôi đã tự thề với lòng sớm muộn gì cũng có một ngày phải khiến cô ấy quỳ xuống dưới đất liếm ngón chân tôi để cầu xin, nếu không thì tôi không xứng làm đàn ông.
Sáng sớm ngày hôm sau bố mẹ Sở Khiết đã vội trở về từ tỉnh ngoài, Sở Khiết không đi làm, hình như cô ấy xin nghỉ phép, hai người vừa gặp mặt liền cãi nhau. Sở Khiết không ngừng truy hỏi bố, tại sao cô không thể ở bên cạnh Triệu Nhiên nhưng bố cô không chịu nói, cứ nhất quyết phản đối hai người.
Tôi cảm thấy chắc chắn là có ẩn tình gì đó, nghĩ bụng rằng có cơ hội sẽ đi điều tra xem sao.
Hai người cãi nhau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Sở Khiết không chịu được liền òa khóc, ôm mặt chạy vào phòng ngủ, tôi vội vàng nhường đường cho cô ấy, sợ cô ấy lại giận cá chém thớt như tối qua.
Bố Sở Khiết ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt trầm ngâm đến phát sợ, nhìn thấy Sở Khiết định đi, ông ấy đột nhiên hất tách trà trên bàn xuống dưới đất, tiếng vỡ kêu lên loảng xoảng.
“Con đứng lại cho bố!”, ông ấy quát lên.
Sở Khiết cắn môi, quyết định dừng lại nhưng quay đầu sang một bên không nhìn bố, tính cách ương ngạnh càng khiến cô không chịu thua, cho dù đối diện với sự cương quyết của bố thì cô vẫn chọn đứng về phía Triệu Nhiên.
Bố của Sở Khiết tức giận cuộn chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói: “Lúc nãy con vô cớ gây chuyện bố có thể không tính toán với con, nhưng nếu như con vẫn muốn làm con gái của Sở Thế Hùng này thì chiều nay đi xem mắt với bố, ngoài kia biết bao nhiêu con người ưu tú, bố không tin con không nhìn trúng một ai!”
“Xem mắt?”, Sở Khiết nhìn bố với ánh mắt kinh ngạc.
Tôi cũng thấy khó hiểu, Sở Khiết đã kết hôn với tôi rồi vẫn đi xem mắt sao?
Bố Sở Khiết bình tĩnh nói: “Con trai của bạn bố ly hôn được hơn ba năm rồi, sự nghiệp thành đạt, mặt mũi cũng sáng sủa, rất hợp với con, tối qua lúc ăn cơm với nhau bố cậu ấy đã nhắc đến hôn sự này, chỉ cần con ly hôn với tên ngốc thì bố sẽ...”
Tôi sững sờ hít sâu một hơi, vãi chưởng định đuổi tôi ra khỏi nhà! Có điều nếu đã muốn đuổi tôi đi thì cũng được thôi, chỉ cần không đòi lại số tiền đó, như thế không những tôi chiếm được lợi lộc mà còn trả được nợ, sau này cũng không cần phải chịu đòn roi ở đây nữa!
“Không được!”, không đợi bố mình nói xong Sở Khiết lập tức cắt ngang lời ông ta.
“Sao nào, con thực sự muốn ở cả đời với tên ngốc này sao? Mấy ngày nay nó đã khiến nhà họ Sở mất hết thể diện rồi, con giữ nó lại làm gì?”
Sở Khiết hừ lạnh lùng: “Đương nhiên là con không đồng ý, nhưng chẳng phải con gả cho một tên ngốc là do bố ép sao? Ly hôn? Được thôi, nhưng sau khi ly hôn ngoài Triệu Nhiên ra con không lấy ai hết, bố đừng hòng thao túng cuộc đời con!”
“Khốn nạn!”, mặc dù bố Sở Khiết tức giận nhưng cũng xảo quyệt, ông ta im lặng một hồi, có thể là đột nhiên nhớ đến chuyện Sở Khiết để ý đến việc Triệu Nhiên bị đánh, ông ta liền uy hiếp: “Con không đi đúng không, được thôi, chiều nay bố sẽ sai người làm tàn phế hai chân của tên họ Triệu đó, để xem sau này nó quấy rầy con kiểu gì!”
“Bố!”, Sở Khiết tức giận đến mức mặt trắng bạch.
Bố Sở Khiết không cảm xúc nói: “Bố đã nói xong rồi, đi hay không tự con quyết định!”
“Bố thật bỉ ổi!”, Sở Khiết chửi rủa một câu rồi quay người rời đi.