Đã ngụy trang hết rồi tôi còn sợ gì nữa chứ!
Mặc dù tôi và Sở Khiết cũng ở với nhau lâu rồi, nếu như nhìn kỹ chắc cũng sẽ nhận ra, nhưng cô ấy không thể nhìn phát nhận ra được luôn, về phần Triệu Nhiên, hai chúng tôi mới gặp nhau có mấy lần, mà lần nào anh ta cũng chẳng thèm nhìn thẳng tôi, sao có thể nhận ra được chứ?
Sau khi có suy nghĩ này tôi đã quyết định đập cửa sổ để người bên trong thấy tò mò ra mở, sau khi cửa sổ mở ra tôi sẽ lao vào bên trong, đánh cho tên Triệu Nhiên một trận rồi bỏ chạy.
Tên Triệu Nhiên yếu đuối chẳng chịu được lâu, tôi chỉ định anh ta mấy phút thôi, trong thời gian ngắn như thế chắc Sở Khiết sẽ không phát hiện ra đâu.
Tôi liên tục đập vào cửa sổ, sau đó quay người đi, lập tức bên trong có tiếng bước chân lại gần, sau đó tôi nghe thấy âm thanh rèm cửa sổ bị kéo ra, người bên trong gõ cửa, chắc là muốn hỏi tôi định làm gì.
Tôi vẫn quay người lại chẳng nói chẳng rằng, giả vờ không nghe thấy.
Đúng như tôi nghĩ, anh ta liền mở cửa sổ quát lớn: “Mày là đứa nào, bị điên à!”
Giọng nói này là của Triệu Nhiên.
Tôi lập tức quay người lại bám vào cửa sổ, cố ý gằn giọng như lần trước uy hiếp Triệu Nhiên rồi nói: “Thằng ranh con, đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau phải không, lẽ nào mày đã quên tao rồi?”
Bởi vì ngày thường lúc giả ngốc tôi sẽ cố ý nói giọng lơ lớ để thể hiện là mình ngốc, vì thế bây giờ ngữ điệu và độ rõ ràng cũng không giống ngày thường.
Nếu như không ghi âm lại phân tích kỹ càng thì chắc sẽ không nhận ra là cùng một người.
Triệu Nhiên không hề nhận ra tôi mà chỉ nghĩ đến người tối qua đánh anh ta, biểu cảm lập tức trở nên phức tạp, ánh mắt lóe lên sự hoang mang: “Anh... anh là người lần trước sao?”
Tôi cười khẩy một tiếng rồi nhảy vào trong phòng, vốn định đánh cho Triệu Nhiên một trận rồi bỏ chạy như kế hoạch, nhưng sau khi vào trong nhìn thấy Sở Khiết tôi lập tức sững sờ.
Lúc này Sở Khiết đang lõa thể bị trói trên ghế, bịt mắt miệng, trên người còn có vài vết máu do roi quất, hình như là đang chơi trò đó với Triệu Nhiên.
Tôi cũng từng nhìn thấy thấy cảnh tượng này trong phim, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy ngoài đời thực.
Bởi vì Sở Khiết đang ngậm đồ chơi nên không nói được mà chỉ khẽ rên rỉ, âm thanh đấy mới quyến rũ làm sao, khiến người nghe hừng hực chỉ muốn lao đến đè cô ấy xuống.
Tôi đã bị thu hút bởi dáng vẻ của Sở Khiết.
Nhân lúc tôi không chú ý Triệu Nhiên đã lấy quần áo lén chạy đến trước cửa phòng, vội vội vàng vàng mở hai chiếc khóa rồi chạy ra ngoài.
Tốc độ này sắp ngang với người bay trăm mét ở sân vận động rồi đấy.
Lần trước uy hiếp anh ta tôi có nói nếu anh ta còn dám động vào Sở Khiết thì tôi sẽ giết chết anh ta, xem ra anh ta đã tin điều đó, nếu không thì sẽ chẳng chạy nhanh như thế, qua việc này cũng đã gián tiếp chứng minh anh ta không thật lòng với Sở Khiết, thậm chí còn chẳng thèm cởi trói cho cô ấy mà đã chạy mất tiêu rồi.
Vốn dĩ tôi định đuổi theo Triệu Nhiên nhưng lúc nhìn thấy Sở Khiết ở bên cạnh tôi ngay lập tức khựng lại, người phụ nữ gợi cảm yêu kiều đang nằm ngay trước mặt mình, chỉ có thẳng ngu mới rời đi thôi!
Tôi liếc nhìn cái roi ngắn và vài bộ đồ gợi tình ở bên cạnh, không kiềm chế được lòng mình đi tới trước mặt Sở Khiết, đưa tay nâng cằm cô ấy lên bắt đầu chiêm ngưỡng cơ thể nóng bỏng này.
Tiếng rên của Sở Khiết trở nên gấp gáp hơn, dường như có điều gì muốn nói.
Tôi rất tò mò không biết lúc này cô ấy muốn nói gì, tôi bèn bỏ dụng cụ bịt miệng ra, sau đó vuốt ve khuôn mặt của cô ấy, hình như Sở Khiết cảm nhận được tôi không phải là Triệu Nhiên, cô ấy liền hét lên: “Anh... anh không phải là anh Nhiên, anh là ai, anh Nhiên cứu em với!”
Bốn từ phía sau khiến tôi cau mày lại, mẹ kiếp, người phụ nữ đáng thương này đến tận bây giờ vẫn còn hy vọng tên xấu xa đó sẽ đến cứu mình sao, xem ra cô ấy hết thuốc chữa thật rồi. Tôi tức quá lại nhét đồ chơi vào miệng cô ấy, không cho cô ấy nói nữa.
Sợi dây trên người cô ấy là hàng đặt làm, rất chắc chắn khiến làn da trắng nõn nà hằn một vệt đỏ.
Sau khi tôi bịt miệng cô ấy lại liền nhớ đến những lời mà trước kia cô ấy nhục mạ tôi, rồi lại nhìn cái dáng vẻ dâm đãng lúc này của cô ấy, tôi nghĩ bụng: Sở Khiết ơi là Sở Khiết, hôm nay tôi phải cho cô biết người đàn ông của cô rốt cuộc mạnh mẽ như thế nào!
Tôi nhanh chóng cởi áo ra, hai tay giữ chặt eo của cô ấy, mút lấy mút để giống như một con sói tham lam đang đói ăn.