Chương 2: Đã ngoại tình thì thôi đi lại còn làm ngay trước mặt tôi? (1)
Nghĩ đến đây, tôi xông lên như hổ đói vồ mồi, ôm lấy Sở Khiết rồi bắt đầu xé quần áo của cô ấy!
Làn da nóng bỏng mềm mại kia khiến lòng tôi ngứa ngáy khó nhịn, tôi cũng chẳng thèm để ý đến chuyện gì nữa, hôm nay nhất định phải rửa bằng được mối nhục này.
"Cút ngay, đồ ngu!"
Sở Khiết đẩy tôi ra, nhưng sức của cô sao lớn bằng tôi được, cô ấy càng giãy dụa, lồng ngực càng phập phồng, cặp ngực mềm mại kia chỉ cách tôi một lớp nội y trong suốt, nó chạm đến ngực tôi, khiến tôi lập tức nổi phản ứng, hơi nóng lan theo hai hướng, một lên trên đầu, hai xuống dưới hạ thân!
"Đồ ngu, dừng tay cho tôi, tôi phải chém anh thành trăm mảnh!"
Cô ấy thật sự sợ rồi, cô gào thét kêu lên, nhưng hoóc-môn tuyến thượng thận của tôi đang điên cuồng dâng lên, tôi cười khẩy, trong lòng vô cùng sảng khoái, tôi thầm nghĩ, chẳng phải cô bảo tôi ngủ với cô sao, sao bây giờ lại sợ? Nói cho cùng, hôm qua tôi với cô vừa đi đăng ký kết hôn xong, cả hai đã là vợ chồng hợp pháp rồi, hôm nay không làm cô phục thì tôi đúng là thằng ngu!
Sở Khiết đột nhiên vùng vẫy, bởi vì cô cảm giác được chỗ ấy cứng rắn của tôi, mặt mày cô vô cùng kinh ngạc. Tôi phát hiện ra vẻ cao ngạo và khinh thường trong mắt cô đều biến mất, chỉ còn lại sự hốt hoảng!
Có lẽ cô ấy cho rằng một kẻ ngu sẽ không xuất hiện phản ứng sinh lý với mình, cho nên tôi tương kế tựu kế, tiếp tục giả vờ ngu, dễ dàng tóm lấy cô.
"Ui vợ thơm quá!", tôi ngu ngơ nói, sau đó hung hăng gặm cằm của cô, hôn một đường đi xuống, còn cố ý chảy chút mồ hôi để khiến cô buồn nôn.
Sở Khiết cứng đờ người rồi, cô ấy không ngờ tôi lại làm thật. Cô hét lớn, cơ thể nhũn ra ngã xuống giường, tôi nâng cặp đùi nõn nà của cô khoác lên vai mình, muốn làm luôn. Nhưng đúng giờ phút quan trọng thì cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông khôi ngô kéo tôi ra, đánh tôi một trận, lúc đó tôi bị đánh đến ngu người, mà người đánh tôi là bố của Sở Khiết!
"Đồ khốn nạn, lần sau tao mà thấy mày động vào Tiểu Khiết, tao sẽ đánh gãy chân mày!", ông ta vừa nói vừa giơ chân lên, dùng đế giày da cứng cáp đạp thẳng vào mặt tôi khiến mặt mũi tôi bầm dập, tôi chẳng thể phản kháng nổi.
Sở Khiết vội vàng chỉnh sửa lại quần áo, đắp ga giường lên, sau đó chạy ra đánh tôi, đợi đên khi đánh đã tay rồi, mắt cô bỗng lóe lên ánh nước, tôi thầm nghĩ, ủa, sao cô đánh tôi xong lại còn khóc?
Bố cô còn muốn đánh tiếp, nhưng bị cô ngăn lại, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Bố mà đánh chết anh ta thì con sẽ phải sống cảnh phòng đơn gối chiếc cả đời đấy!"
Cô híp mắt nhìn tôi, giống như nhìn một hòn đá vậy, sau đó bí ẩn nói: "Con làm mọi việc theo ý của bố, bây giờ bố thấy hắn lên giường với con thì lại không hài lòng, con chấp nhận lấy cả thằng ngu rồi, bố còn muốn gì nữa?"
Bố Sở Khiết giận run người mà nói: "Bố nuôi con lớn từng này không dám nói chưa từng phụ lòng con, nhưng bố cũng không hề làm trái lương tâm của mình, bắt con kết hôn với thằng ngu này cũng là vì muốn con cách xa thằng nhãi họ Triệu kia, chẳng nhẽ con lại không hiểu sao?"
Nói xong, ông ta liền rời đi, còn tôi vẫn co rúc trên sàn nhà, cảnh tượng kì quặc ban nãy không còn nữa, náo loạn một lúc mới hiểu, hóa ra là bố mẹ Sở Khiết ép cô cưới, cô cũng hết cách.
Còn tên họ Triệu kia chắc là bạn trai cũ của cô - Triệu Nhiên nhỉ.
Đến khi tôi ngẩng đầu, tôi phát hiện ra Sở Khiết đang nhìn mình, ánh mắt là lạ, thậm chí tôi còn nhận ra được vẻ thương hại ẩn sâu trong đó, còn có cả sự khổ sở khó nói nên lời!
Nhưng ngay sau đó cô ấy liền đạp một phát lên mặt tôi, gầm lên như sư tử: "Sau này còn táy máy tay chân với tôi nữa tôi sẽ giết anh!"
Tôi ngây ngô cười mấy tiếng, chẳng hề quan tâm!
Sau khi trải qua khúc nhạc đệm quá khứ này, tôi trở về với cuộc sống vốn có, thái độ của người nhà này với tôi càng ngày càng tệ, dường như chẳng coi tôi là con người, có lúc còn đổ chén cơm của tôi vào con chó ở bên, không cho tôi ngồi cùng bàn với họ, như vậy càng khiến tôi tức giận.
Hơn nữa, là một người đàn ông bình thường, mỗi tối phải nhìn thấy thân thể của Sở Khiết, khi cô ngủ còn phát ra những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng. Như vậy còn khó chịu hơn là bị giết, có mấy lần tôi suýt nữa leo lên giường cô ấy, nhưng đều bị cô ấy đạp xuống, còn bị chế giễu là đũa mốc chòi mâm son!
Đánh, mắng, làm nhục, tôi đã phải chịu những thứ người thường không chịu được, nhưng tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn, mẹ kiếp miếng ăn là miếng nhục mà, nếu bị phát hiện, không chỉ phải trả lại một trăm ngàn, mà khéo còn phải chịu tội danh lừa đảo, đến lúc đó thì chết chắc!
Nam tử hán đại trượng phu, cho dù bị sỉ nhục thì cũng phải học cách nhẫn nại.
Mấy ngày trôi qua, tôi đang ngồi dưới đất ngẩn người thì Sở Khiết đi vào nhà, không biết đang nghĩ đến điều gì, cô chợt đi đến bên tôi, dùng đôi chân mịn màng đá tôi: "Loại oắt con vô dụng như anh sướng thật, anh là một bãi phân chó được đặt trên thảm lông dê, tỏa ra mùi hôi thối mà còn tỏ ra dương dương tự đắc!"
Gân xanh trên trán tôi nổi lên, tôi tự cảnh cáo bản thân, nhất định phải nhẫn nhịn, cho nên vẫn tiếp tục cắn răng, giả bộ sợ hãi, nhưng khi liếc qua cặp đùi nõn nà kia lại không kìm nổi mà nhìn lên như một con sói đói tham lam, tôi cứ nhìn chằm chằm vào bắp đùi gần đũng quần cô ấy.
Lúc này tâm trạng của tôi rất phức tạp, tôi muốn trả thù cô ta, mà thủ đoạn đơn giản nhất đó là xé đôi tất da chân màu đen bóng kia, bắt cô trở thành tù binh của mình!