Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Đồ Hộp là một con chó đực mà! (2)
 
             Sở Thế Hùng lạnh lùng nhìn Sở Khiết, trong lòng chắc chắn đang vô cùng tức giận, ông ta trầm ngâm một lúc, sau đó liền mở cửa bỏ đi.  

             Sở Thế Hùng vừa rời đi, Sở Khiết cũng không bôi thuốc cho tôi nữa, khó chịu mà đạp tôi xuống đất, sau đó đi tắm, giống như tôi động vào cô ấy thì bẩn lắm ấy. Tôi khó khăn lắm mới có chút cảm kích với cô mà nó cũng nháy mắt tan thành mây khói rồi.  

             Khi cô tắm xong, tôi đang ngồi dưới đất cắn vạt áo, ngơ ngác xem TV đến xuất thần. Lúc này TV đang chiếu một bộ phim tình cảm hiện đại, tình tiết đang chiếu là nam chính cùng nữ chính vừa tắm vừa hôn nhau, cứ như cảnh lúc nãy của tôi với Sở Khiết vậy. Nó khiến tôi không khỏi hồi tưởng lại cảnh ban nãy, trong lòng ngứa ngáy, thầm trách mình sao không nhân cơ hội đó mà chiếm lấy cô luôn.  

             Sở Khiết tắt TV, quay người nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi rợn cả tóc gáy, cả người run rẩy.  

             "Vợ, vợ!", tôi lui về sau, nhưng cô từng bước ép tới gần, ấn cả người tôi lên tường, tôi sợ co rụt cổ, cứ tưởng tiếp theo sẽ phải ăn thêm trận đòn nữa, không ngờ cô lại dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên mặt tôi.  

             Sở Khiết như này thực sự quá đáng sợ, tim tôi đập điên cuồng, nhưng cô không nói gì, chỉ là đổ một ít thức ăn chó cho Đồ Hộp thôi.  

             Khi tôi đang cho rằng cô ấy sẽ không để ý đến tôi nữa, thì cô ấy bất ngờ hung hãn mà nói: "Đồ ngu, tôi đột nhiên nhớ ra, lúc này anh cứ như chủ động ôm tôi vậy, gan to phết nhỉ?"  

             Tôi ý thức được có gì đó không đúng trong lời nói của cô. Lúc đó rõ ràng cô kéo tôi lại, bắt tôi diễn cùng cô cơ mà? Thằng ngu cũng là con người, đâu phải thái giám đâu, mà nhìn thấy con gái xong không cứng lên được! Huống hồ mẹ cô còn cho tôi uống một đống canh bổ dưỡng đến mức chảy cả máu mũi! Cô cho tôi cơ hội, tôi không vồ lấy mới là lạ!  

             Trong lòng tôi thầm phản bác, nhưng bên ngoài cũng không dám nói nhiều.  

             "Nếu anh đã thích làm chuyện ấy đến vậy, tôi sẽ thỏa mãn anh một lần!", Sở Khiết vứt gói thức ăn chó xuống, đi đến bên cạnh trói tôi lại, sau đó dắt Đồ Hộp đến bên tôi, rồi đứng bên cạnh ôm cánh tay lạnh lùng xem trò hay.  

             Tôi còn chưa hiểu người phụ nữ này muốn làm khi, đến khi Đồ Hộp ngửi mông tôi, tôi mới hiểu được ý cô ấy, nỗi tủi nhục xen lẫn lửa giận dâng trào.  

             Đồ Hộp là một con chó đực mà!  

             Tôi bị trói chặt lại, muốn trốn cũng không được, con chó kia leo lên người tôi làm loại động tác kia, vô số câu chửi thề bắt đầu chạy qua đầu tôi lúc này, người phụ nữ này độc ác quá!  

             "Hừ, để xem lần sau anh còn dám táy máy tay chân với tôi nữa không?", Sở Khiết đi qua, tóm lấy cạp quần của tôi, định lột quần tôi xuống. Tôi sợ đến mức kêu loạn lên, dốc hết sức giãy giụa, bởi vì tôi không thể nào tưởng tượng được sau khi bị Sở Khiết lột quần, hậu quả của việc bị một con chó xâm phạm sẽ như thế nào.  

             Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phúc Mỹ Na đột nhiên mở cửa, nhìn thấy cảnh này, lập tức kéo Sở Khiết dậy, rồi thả tôi ra, sau đó dạy dỗ Sở Khiết: "Tiểu Khiết, cho dù nó có là thằng ngu thì nó vẫn là chồng con, đánh mắng thì được nhưng sao con có thể chơi như vậy. Nếu như khiến nó mắc bệnh gì thì sau này nó sao giúp con sinh được cháu ngoại cho nhà họ Sở!", Phúc Mỹ Na khiển trách Sở Khiết, sau đó xoa đầu tôi một cái, ý bảo đừng có sợ.  

             Tôi đương nhiên không cảm kích Phúc Mỹ Na mấy, bởi vì tôi hiểu rõ, trong mắt bà ta tôi chỉ là công cụ giúp Sở Khiết sinh con, trong mắt bà ta, tôi chỉ là một con ngựa giống, dùng xong sẽ bị vứt bỏ.  

             "Mẹ lúc nào cũng bảo sinh cháu ngoại, mẹ đã từng nghĩ đến cảm nhận của con chưa?", Sở Khiết chẳng thèm nói chuyện với mẹ mình, cô khoác áo khoác rồi rời đi.  

             Phúc Mỹ Na gọi cô lại: "Con định đi đâu nữa?"  

             "Con còn đi đâu được nữa, đương nhiên là đi làm rồi, tối nay có cuộc họp! Hai ngày tới con không về nhà!", Sở Khiết vừa nhấc đôi giày trên tủ giầy xuống, vừa khó chịu nói.  

             Phúc Mỹ Na rõ ràng cũng biết tính cách của con gái mình, bà ta cố nén cơn giận mà nói: "Ba ngày thì hai ngày không về, một mình thằng ngu sao sinh con được?"  

             Sở Khiết không thèm đáp lại, cô ấy đóng cửa rồi rời đi.  

             Phúc Mỹ Na nhìn tôi, nhíu chặt mày, sau đó thở dài lầm bầm nói: "Còn bảo đi làm, thể nào cũng đi tìm thằng nhãi họ Triệu kia cho mà xem, trên đời thiếu gì đàn ông tốt, tại sao cứ chọn thằng ấy chứ?"  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK