Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Hôm sau, Phúc Mỹ Na ra khỏi nhà từ sáng sớm, nhưng không biết đi đâu, Sở Khiết tan làm trở về nhà, mặt mày hớn hở trông rất vui vẻ, lần đầu tiên cô ấy mua cho tôi một cái bánh kem nhỏ, nói là lần trước cô ấy hứa nếu tôi mua được bao cao su thì sẽ có thưởng.  

             Phần thưởng bất ngờ này khiến tôi thấy hơi chột dạ, không ăn thì sợ bị nghi ngờ, ăn thì lại sợ mắc bẫy, mãi đến khi cô ấy nghe điện thoại tôi mới hiểu thì ra cô ấy vui như thế là vì bản thân đã làm hòa với Triệu Nhiên.  

             Từ nội dung cuộc nói chuyện tôi liền biết được thực sự như những gì Phúc Mỹ Na nói, tối qua hai bọn họ đã ở bên nhau cả đêm, mà theo ý của Triệu Nhiên thì có vẻ tối nay bọn họ định tiếp tục làm một trận nữa.  

             Sau khi Sở Khiết tắt điện thoại, cô nhìn đồng hồ rồi lao vào nhà vệ sinh tắm rửa, cô ấy coi tôi là thằng ngốc nên cũng không giữ ý tứ gì, lúc đi ra chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cặp đùi trắng nõn nà lộ ra trước mắt, cô ấy cũng chẳng có ý định che giấu, mái tóc nâu xoăn xõa trên bờ vai trông rất gợi tình.  

             Người vợ xinh đẹp như vậy sắp lên giường cùng với người đàn ông khác trong lòng tôi thấy vô cùng khó chịu, tuy nhiên lại không được biểu cảm ra ngoài, tôi chỉ biết cúi đầu ăn bánh kem, cố gắng không chạm ánh mắt của cô ấy.  

             Sở Khiết ngoảnh đầu nhìn tôi đang ăn nhồm nhoàm bánh kem, cô ấy chẳng nói gì mà chỉ cười khinh một tiếng, nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm rồi tiếp tục sấy tóc.  

             Lúc sấy tóc, chiếc khăn tắm của cô ấy bị kéo xộc xệch, vô tình để lộ ra vùng nhạy cảm, khung cảnh này còn hấp dẫn hơn cảnh người lớn trong phim, bởi vì cái đó chỉ được xem qua màn hình nhưng đây là cảnh thật người thật.  

             Tôi chỉ liếc nhìn vài cái mà cậu nhỏ phía dưới đã phản ứng lại, lập tức trở nên cương cứng.  

             Lúc này chuông điện thoại reo lên, hình như là có tin nhắn đến.  

             Sở Khiết đang bận nên bảo tôi cầm điện thoại đến cho cô ấy.  

             Điện thoại của cô ấy để mật khẩu nên tôi không mở được, nhưng trên màn hình hiển thị dòng đầu tiên của tin nhắn: Phòng 207 khách sạn Cửu Ái, anh đợi em! Rất rõ ràng đây chính là địa chỉ đặt phòng mà Triệu Nhiên gửi cho cô.  

             Sở Khiết thấy tôi lén nhìn nội dung trong điện thoại, cô tức giận cau mày lại rồi giật lấy chiếc điện thoại, dùng khăn giấy lau vài lần rồi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, anh hiểu được chắc?”  

             Tôi cười ngây dại không trả lời cô ấy.  

             Sở Khiết trừng mắt nhìn tôi rồi mới mở điện thoại ra xem, gương mặt hớn hở rạng rỡ khi đọc nội dung đoạn tin nhắn, cô ấy trả lời lại rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục sấy tóc, nhưng tốc độ nhanh gấp ba lần ngày thường.  

             Tôi bực bội nghĩ bụng chắc cô ấy muốn được tên Triệu Nhiên chịch lắm rồi.  

             Sửa soạn tầm chục phút, cô ấy gật đầu hài lòng với dáng vẻ yêu kiều của mình trong gương, cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài, lúc mở cửa vẫn không quên hù dọa tôi: “Tên ngốc, ngoan ngoãn ở trong nhà cho tôi, tôi mà phát hiện anh chạy đi lung tung thì tối nay ăn cơm thừa của Đồ Hộp đi”.  

             Sở Khiết cũng độc ác thật đấy, lại lấy thức ăn của chó để uy hiếp tôi, nói cách khác thì cả nhà họ Sở chẳng phải thứ tốt đẹp gì, cậy mình có nhà là cứ bắt nạt tôi suốt.  

             Lẽ nào tôi thực sự dễ bắt nạt vậy sao?  

             Tôi cảm thấy lòng tự trọng của người đàn ông lại tiếp tục bị xúc phạm một lần nữa, mặc dù ngu ngơ gật đầu dáng vẻ rất nghe lời nhưng sau khi cô ấy đóng cửa, tôi lập tức cười khẩy.  

             Không sai, tôi chính là “kẻ ngốc”, nhưng không có nghĩa là tôi không có máu đàn ông, vợ mình sắp lên giường với kẻ khác, sao tôi lại có thể ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây chứ?  

             Tôi ngồi trong nhà tầm mười mấy phút sau đó mở cửa sổ tầng một nhà họ Sở rồi nhảy ra ngoài, tôi nghĩ nếu cứ đi ra ngoài đường thế này thì dễ bị lộ, vậy nên tôi đã ghé vào quán vỉa hè mua một chiếc kính râm và khẩu trang để ngụy trang.  

             Trước đó Sở Khiết bảo tôi đi mua bao tiền thừa còn kha khá, cô ấy cũng chẳng đòi lại, tôi dùng nó để mua những món đồ này và để gọi xe.  

             Lúc mua kính râm, quần áo phơi trong con hẻm ở con đường phía đối diện đã thu hút sự chú ý tôi, nhân lúc người ta không để ý tôi đã lén trộm chiếc áo gió mặc lên người, cảm thấy bản thân ngụy trang cũng tạm ổn rồi tôi mới gọi xe đến khách sạn Cửu Ái.  

             Vào trong khách sạn tôi vốn định đến phòng của hai người bọn họ, tìm cơ hội dạy dỗ Triệu Nhiên một bài học, nhưng giữa đại sảnh và phòng khách còn có một con đường, cần phải quẹt thẻ phòng mới mở được, với số tiền ít ỏi còn lại thì đến đặt phòng theo giờ cũng không đủ, vậy nên tôi không thể vào trong được.    

             Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành phải ghi nhớ tấm bản đồ phòng tầng hai của khách sạn dán trên tường đại sảnh, sau đó đi ra con đường phía sau, tìm cửa sổ phòng số 207.  

             Phía sau khách sạn Cửu Ái có rất nhiều cây to, tôi men theo một cái cây trèo lên tầng hai, bởi vì đây là con phố vắng nên rất ít người qua lại, vậy nên tôi mới không bị ai phát hiện.  

             Rèm cửa phòng 207 đã kéo xuống hết, cửa sổ cũng đóng rất chặt, tôi trèo lên trên nghe lén một lúc nhưng chỉ nghe được loáng thoáng chứ không nhìn rõ bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.  

             Một lúc sau sốt ruột quá tôi đã đập cửa sổ.  

             Đập xong tôi sợ hãi, nghĩ bụng rằng thôi xong rồi, sắp bị bại lộ rồi, lúc chuẩn bị nhảy xuống bỏ chạy thì tôi cúi đầu nhìn áo gió rồi lại sờ kính và khẩu trang trên mặt mình, ý nghĩ này lập tức biến mất.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK