Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Sao bố lại có thể trơ trẽn như thế? 
 
             Trở về nhà họ Sở, tôi đưa bao cao su cho Sở Khiết, kết quả lại bị cô ấy cho một cái bạt tai, có hai lý do, đầu tiên là vì tôi trở về quá muộn khiến cô ấy lo lắng, thứ hai là do lúc nãy đánh nhau với Triệu Nhiên đất bùn dính lên người nên trông rất nhếch nhác bẩn thỉu.  

             Sở Khiết cởi hết quần áo của tôi ra rồi ném vào thùng rác, sau đó hỏi tôi: “Có thấy Triệu Nhiên không?”  

             Tôi nghĩ bụng: Từ siêu thị trở về nhà họ Sở bắt buộc phải đi qua con đường đó, nếu như nói là không nhìn thấy thì sau khi sự việc xảy ra bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ mình, tôi đành phải nói dối là nhìn thấy anh ta bị một tên to con đánh ở ngã tư.  

             Sở Khiết nghe thấy vậy liền vội vàng lao ra ngoài mà không cầm theo ô.  

             Vài phút sau cô dìu Triệu Nhiên trở về biệt thự.  

             Mặt Triệu Nhiên sưng phù trông hơi biến dạng, Sở Khiết dìu anh ta ngồi ở ghế sô pha, không hề nhúc nhích.  

             Sở Khiết vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn ướt lau người cho Triệu Nhiên, sau đó chửi tôi: “Đồ phế vật, cả ngày ngoài ăn với uống ra anh còn biết làm gì nữa hả, thấy anh Nhiên bị đánh sao không giúp?”  

             Tôi rụt người lại, quỳ xuống dưới đất run lẩy bẩy, giả vờ mình cũng sợ hãi.  

             Lúc này Triệu Nhiên đột nhiên hất tay Sở Khiết ra, phẫn nộ nói: “Sở Khiết, anh biết trước giờ bố em luôn có thành kiến với anh, nhưng lần này ông ấy thực sự rất quá đáng, lại còn thuê người đánh anh!”  

             Sở Khiết sững sờ: “Cái gì, bố em sai người đánh anh sao?”  

             Triệu Nhiên tức giận gào lên: “Em còn hỏi nữa, em cũng không phải là không biết khả năng của anh, người bình thường có thể dễ dàng đánh bại anh sao? Công phu của tên lúc nãy không tồi, chắc chắn đã từng luyện võ, anh đoán bác Sở đã thuê với số tiền lớn”.  

             Câu nói này ghê tởm đến mức khiến tôi suýt nữa thì nói ra sự thật.  

             Đã bị đánh thành ra thế này rồi mà vẫn còn khoác lác, xem ra lúc nãy tôi vẫn hơi nhẹ tay.  

             Sở Khiết trầm tư một lúc, chắc là đã tin lời của Triệu Nhiên rồi, cô cúi đầu nói: “Em xin lỗi anh Nhiên, đều là lỗi của em”.  

             Tuy nhiên Triệu Nhiên không chấp nhận lời xin lỗi, anh ta đẩy Sở Khiết ra, vịn vào ghế sô pha rồi đứng lên: “Anh đi trước đây, em hãy nói chuyện với bố em đi, anh sẽ không đến tìm em trong quãng thời gian này, tránh lại bị đánh lén”.  

             Nói xong Triệu Nhiên ôm bả vai bị thương, tập tà tệp tễnh rời đi.  

             Vốn dĩ Sở Khiết muốn đi cùng với Triệu Nhiên nhưng anh ta không đồng ý.  

             Trước khi rời đi Triệu Nhiên còn cảnh cáo Sở Khiết hãy xử lý êm xuôi chuyện trong nhà rồi hãy đến tìm anh ta, còn chém gió rằng không phải vì anh ta sợ bố của Sở Khiết mà là không muốn đắc tội với bố vợ tương lai nên mới nhẫn nhịn, để Sở Khiết tự lo liệu.  

             Sở Khiết tin sái cổ lời nói của anh ta.  

             Có điều theo như tôi thấy thì tên này sợ bị đánh thì đúng hơn.  

             Sau khi Triệu Nhiên rời đi, tâm trạng của Sở Khiết rất tệ. Tôi biết điều nên trốn ở một góc, sợ lát nữa nhìn thấy tôi chướng mắt cô lấy lại giận cá chém thớt.  

             Sở Khiết cầm điện thoại, ngồi trên ghế sô pha, nghĩ một lúc lâu mới quyết định gọi điện thoại, sau khi cuộc gọi được kết nối bởi vì trong phòng khá yên tĩnh nên tôi vẫn có thể nghe loáng thoáng được giọng nói ở đầu bên kia, tôi đoán chắc là bố của cô ấy.  

             Xem ra Sở Khiết thực sự quyết tâm nói chuyện với bố vì Triệu Nhiên.  

             Tôi dựa vào bức tường phía sau người, trong lòng thấy hơi hoang mang, sợ lát nữa cô ấy hỏi đến chuyện Triệu Nhiên bị đánh, bố cô ấy không thừa nhận, như thế thì tôi sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm mất, dù sao thì lúc anh ta bị đánh tôi cũng ở bên ngoài, hơn nữa tôi còn trở về trong bộ dạng lấm lem toàn đất bùn, nghĩ kỹ một chút thì tôi vẫn thuộc diện tình nghi lớn nhất.  

             Sở Khiết lập tức chất vấn bố mình: “Sao bố lại sai người đánh Triệu Nhiên?”  

             Hình như bố Sở Khiết uống hơi nhiều, ông ta không hề phủ nhận mà chỉ hỏi lại một câu: “Sao thế, tên họ Triệu đó bị người ta đánh sao? Ha, đáng đời nó, ngay từ đầu bố đã không ưa thằng đấy, nó bị đánh là đúng, Tiểu Khiết à, nghe lời bố, con hãy sớm cắt đứt với nó đi”.  

             Sở Khiết cho rằng bố cô đã ngầm thừa nhận chuyện này rồi, cô tức giận nói: “Không thể nào, cho dù bố dùng thủ đoạn bẩn thỉu này cũng đừng hòng chia rẽ được con với Triệu Nhiên, Sở Khiết con sống là người của anh ấy, chết là ma của anh ấy, bố nên từ bỏ ý định này đi”.  

             Bố Sở Khiết nghe xong liền phẫn nộ, thêm men rượu nữa liền bắt đầu lớn tiếng mắng chửi, còn cảnh cáo cô ấy ăn nói phải chú ý, may mà bên cạnh ông ấy còn có mẹ của Sở Khiết, thấy tình hình căng thẳng bà ấy liền cướp điện thoại rồi tắt máy, nếu không thì chắc tôi phải nghe hai bố con cô ấy cãi nhau cả đêm.  

             Sau khi tắt máy, Sở Khiết lập tức nổi giận ném điện thoại xuống dưới sàn, ấm ức gào khóc thảm thương.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK