Cho nên Mai Phượng lập tức tiến lên một bước, mở miệng nói: "Được rồi, là ta nhìn lầm, tiền không có mất."
Sau đó cười nhìn về phía giúp việc: " Là tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô được chưa?"
Giúp việc khóc mười phần ủy khuất, vừa khóc vừa nói dông dài: "Phu nhân, đây không phải là bà sai, rõ ràng là có người trộm tiền, tôi bị liên lụy mà thôi!"
Mai Phượng nhíu mày: "Được rồi, đừng nói nữa! Chuyện này dừng ở đây. Tháng này, tôi cho cô tiền lương gấp đôi!"
Giúp việc nhất thời vui vẻ ra mặt: " Được, được..."
Nói đến đây, liền từ dưới đất đứng lên.
Ánh mắt Thẩm Tu sắc bén, nhìn chằm chằm Hạ Noãn Noãn, sau cùng nhìn về phía Thẩm Tử Hào: "Bà xã con, con đến dạy dỗ, lần này, ta cho con mặt mũi, nếu có lần tiếp theo... Hừ!"
Mai Phượng liền vội vàng giật cánh tay Thẩm Tu một chút: " Được rồi."
Sau đó nhìn về phía Thẩm Tử Hào: " Con mang theo Noãn Noãn về phòng đi."
Tiếp đó phất tay: "Tất cả giải tán, tản đi, không có gì đẹp mắt!"
Mọi người lộ ra bộ dạng khinh bỉ với Hạ Noãn Noãn...
Hạ Noãn Noãn siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở trước mặt cô.
Cô bỗng nhiên cười xùy một tiếng.
Liền xem như Thẩm Tử Hào bảo vệ cô thì thế nào?
Cái này cũng là gián tiếp nói rõ, Thẩm Tử Hào cũng cho rằng, tiền là cô lấy!
Cô lại nghĩ tới, lúc trước theo Thẩm Tử Hào ở cùng chỗ lúc, Thẩm Tử Hào nghĩ lầm cô cầm 2000 đồng của anh...
Có phải đối với Thẩm Tử Hào mà nói, chính mình là người như vậy?
Sắc mặt của cô, bỗng nhiên trở nên kiên định xuống.
Ngay lúc mọi người muốn rời đi, cô bỗng nhiên mở miệng: "Chờ một chút!"Giọng mảnh mai, mang theo quật cường, để tất cả mọi người hơi sững sờ.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô, liền thấy Hạ Noãn Noãn tiến lên một bước: " tiền này, không phải Thẩm Tử Hào cho tôi!"
Một câu rơi xuống, Thẩm Tử Hào ngây dại, cậu ta vội vàng kéo lấy tay của cô: "Noãn Noãn, em định làm gì?"
"Làm gì? Không phải chuyện em làm, cái này em không trống!"
Giọng của cô, vẫn ôn nhu như cũ, thậm chí lúc nói chuyện, rõ ràng đã tức giận đến cực hạn, lời nói ra, lại vẫn mang theo vài phần nhu tình như nước.
Cô nhìn chằm chằm Thẩm Tử Hào: "Tiền, không phải em lấy, về phần tại sao lại xuất hiện ở trong phòng. Căn bản em cũng không biết! Đây là có người đang hãm hại em!"
Có người đang hãm hại cô sao?
Vì cái gì hãm hại cô?
Tiền vốn ở trông phòng Mai Phượng, mà phòng Mai Phượng, ngoại trừ giúp việc, không có người đi vào.
Giúp việc phản ứng đầu tiên: " Tôi, tôi chỉ tiến phòng phu nhân quét dọn vệ sinh, trong phòng của mấy người, căn bản tôi cũng không có đi vào!"
Nói cách khác, hãm hại Hạ Noãn Noãn, không phải giúp việc.
Không phải giúp việc, còn có thể là ai?
Tầm mắt của mọi người, rơi vào người Mai Phượng.
Mai Phượng ngây dại, bà ta không thể tin nhìn Hạ Noãn Noãn: " Noãn Noãn, con có ý gì?"
Hạ Noãn Noãn cắn môi: "Chính là ý này!"
Mai Phượng tức giận đến phát run: " Con... Ta đều không trách con lấy tiền, vì sao con còn cố chấp như vậy? Thậm chí càng trả đũa? Ý của con là ta đang hãm hại con sao? Vì sao ta hãm hại con? Ta hãm hại con làm gì?"
"Bời vì, tôi không có trộm tiền."
Cô nói ra từng chữ: " Tôi không có trộm tiền."