Hạ Diệp Hoa dẫn đầu đứng lên : " Nguyên Hi, sao con lại tới đây?"
Tống Nguyên Hi nghe nói như thế, ánh mắt rơi vào bàn cơm, một lúc sau mới mở miệng: "Vì sao con không thể tới?"
Cha Hạ mẹ Hạ đều nhìn cô ta, không rõ ràng cho lắm.
Thẩm Lương Xuyên trực tiếp mở miệng: "Anh kêu người đưa em trở về."
Tống Nguyên Hi cúi thấp đầu xuống.
Tình trạng của cô ta thật sự không tốt.
Hạ Diệp Hoa sợ, Tống Nguyên Hi ở trường hợp này, nói ra cái gì không đúng, vội vàng áy náy mở miệng với cha mẹ Hạ: "Tinh thần con bé xảy ra chút vấn đề, bây giờ đang ở trại an dưỡng. Hiện tại tìm người đưa nó trở về."
Một bên khác, Mai Phượng chợt đứng lên : " Đây là... Tống tiểu thư? Cũng là tám năm trước, mấy người thu dưỡng sao? Đứa nhỏ này nhìn rất bình thường, mà lúc này cũng sắp bước sang năm mới rồi, tại sao phải để một đứa trẻ ở bên ngoài, đã tới, tất cả mọi người là thân gia, cũng không sợ mất mặt! Nhanh mang thêm một cái ghế cho Tống tiểu thư!"
Phục vụ lập tức lấy ra một cái ghế, đặt ở bên người Mai Phượng.
Tống Nguyên Hi cũng không đợi người mời, trực tiếp đi qua, ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt.
Bị ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm, tất cả mọi người cảm thấy có chút kinh hoảng.
Đặc biệt là Kiều Luyến, dùng sức nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi, không biết vì sao cô ta đột nhiên chạy tới nơi này, là vì cái gì.
Cô ta ngoại trừ có thể cho mình và Thẩm Lương Xuyên ngột ngạt, còn có thể làm gì?
Đang suy tư, liền nghe thấy Mai Phượng hỏi thăm: "Nguyên Hi đúng là nhu thuận, vì sao năm đó mọi người lại thu dưỡng con bé?"
Lời này rơi xuống, ánh mắt Mai Phượng, liền rơi vào người Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên, trong ánh mắt, mang theo không có ý tốt.
Tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại.
Kiều Luyến lại híp mắt lại.
Cô nắm chặt nắm đấm.
Hôm nay, có lẽ Tống Nguyên Hi sẽ thuận theo tâm ý Mai Phượng, ở chỗ này náo một trận, thế nhưng cô cũng vừa dễ dàng biết được chuyện tám năm trước xảy ra cái gì!
Cô nghĩ tới đây, đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi, hy vọng có thể từ trong miệng của cô ta, biết rõ chân tướng!
Thế nhưng ánh mắt Tống Nguyên Hi, thủy chung nhìn chằm chằm mâm thức ăn, không có ý muốn nói chuyện.
Hạ Diệp Hoa thì nhíu mày : "Cái này hình như là chuyện riêng của chúng tôi, không liên hệ gì tới bà."
Mai Phượng liền cười : " Tôi cũng không nói cái gì, chỉ là... Năm đó mấy người rời khỏi Thẩm gia, nghèo khó như vậy, đến Tử Hào cũng không thể mang, vì sao đột nhiên nuôi một bé gái? Bé gái này, khẳng định là có thân phận khác biệt?"
Một câu rơi xuống, tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại.
Ánh mắt độc ác rơi vào người Hạ Diệp Hoa.
Cậu ta bỗng nhiên gợi lên khóe môi : "Nói đến đây, tôi vẫn luôn biết Tống tiểu thư là bà nuôi dưỡng, thế nhưng thân phận cô ta là gì? Đến cùng là từ đâu tới? Hiện tại tôi cũng rất tò mò."
Một câu, để Hạ Diệp Hoa bối rối : " Tử Hào, ta..."
Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Lương Xuyên chợt đặt ly rượu trong tay lên trên mặt bàn.
Anh khí thế mười phần, một động tác như thế, nhất thời để trong phòng lặng ngắt như tờ.
Chợt, anh khẽ nâng con ngươi lên, nhìn đám người trong phòng: "Buổi tối hôm nay, không phải muốn thảo luận hôn sự của Tử Hào sao?"
Lời này rơi xuống, cả phòng yên tĩnh.
Tống Nguyên Hi chợt đứng lên : " trước khi thảo luận hôn sự, tôi có chuyện muốn nói."