Thu được bài gửi của người khác, lập tức dẫn đến mọi người điên cuồng.
Một nhóm người trên mạng bắt đầu mắng bọn họ, nói bọn họ không hổ là đời sau của gian thương, quả thực là không biết xấu hổ.
Kiều Luyến nhìn từng câu bình luận này, tức giận đến ngực phập phồng.
Cô cắn môi, siết chặt nắm đấm.
Mình bị mắng, còn chưa tính, thế nhưng đám người này dựa vào cái gì liền mắng cả Thẩm Lương Xuyên?
Thẩm Lương Xuyên đã làm sai điều gì?
Cô cắn môi, tuyệt đối không ngờ rằng, tình thế sẽ lên men như vậy.
Cô nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên trên giường bệnh lần nữa.
Anh thấy cục gạch ném tới, không nói hai lời, ngăn trở cho cô.
Mà sau khi bị đánh, một câu anh cũng không nói, trước khi hôn mê, nói cho cô, anh không có chuyện gì.
Anh mang đến cho cô nhiều bảo vệ như vậy, thế nhưng cô thì sao?
Nam chính ( kiêu hùng ) thay người. . .
Anh trong khoảng thời gian này bận rộn gần như đều không nhìn thấy người. . .
Đến ngày hôm nay, lại bởi vì cô mà bị công chúng mắng to. . .
Cô mang đến cho anh, mãi mãi là mặt trái.
Lần đầu tiên Kiều Luyến cảm thấy, chính mình vô dụng như thế, một phế vật như thế.
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường bệnh.
Một lúc sau, cô bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài.
Thẩm Tử Hào trông thấy cô, hơi sững sờ, vội vàng đi theo phía sau cô: "Cô định làm gì?"
Kiều Luyến tròng mắt : " Làm chuyện nên làm."
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày : " Chuyện gì nên làm? Cô có biết hay không, hiện tại bên ngoài bệnh viện đều là ký giả! Lại còn có đám đòi nợ kia, cô đi ra ngoài như vậy, không phải dê vào miệng cọp sao?"
Kiều Luyến nghe nói như thế, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Thẩm Tử Hào : " Này, chẳng lẽ cứ muốn một mực tránh né như thế sao?"
Thẩm Tử Hào bị nghẹn. Bạn nào muốn đọc trước liên hệ : [email protected]
Kiều Luyến cũng không để ý cậu ta, trực tiếp sải bước đi ra ngoài!
Thẩm Tử Hào gấp gáp: "Ôi trời ơi!"
Cậu ta vội vàng về lại phòng bệnh : " Thẩm Lương Xuyên, anh nhanh tỉnh lại đi, bà xã anh điên rồi!"
-
Kiều Luyến đứng ở cửa bệnh viện.
Ký giả phía ngoài, cùng đám đòi nợ, đã thấy cô.
Bọn họ đồng loạt nhìn cô chằm chằm, giống như cô chỉ cần bước ra cửa bệnh viện, sẽ bị bọn họ vây quanh.
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Cô cúi đầu, nhìn cái số kia, tròng mắt hơi híp.
Một lúc sau, cô mới nghe điện thoại.
Đối diện truyền đến tiếng Lục Nam Trạch: " Ly hôn với anh ta, trở lại bên cạnh tôi, tôi giúp em giải quyết những chuyện này."
Kiều Luyến lại giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới: " Lục Nam Trạch, chuyện này, là anh giở trò quỷ sao?"
Lục Nam Trạch không có trả lời.
Kiều Luyến lại nhìn về phía trước : "Nhưng mà, anh cho rằng không có anh, tôi sẽ không có cách nào giải quyết chuyện này sao?"
Lục Nam Trạch lập tức gấp gáp: " Em muốn làm gì?"
"Rất nhanh anh sẽ biết."
Kiều Luyến không nói hai lời, cúp điện thoại, chợt đi ra bệnh viện!
Ngay lúc cô đi ra, đám người kia liền lập tức vây quanh cô!
"Thẩm phu nhân, xin hỏi cô muốn đi ra cho chúng tôi một công đạo sao?"
"Kiều tiểu thư, cô đến trả tiền cho chúng tôi sao?"
"Cô trả mạng cho con trai tôi!"
Nghe được tiếng mắng chửi chung quanh, còn có tiếng chất vấn, Kiều Luyến bỗng nhiên cười.