Lý quản gia do dự một chút, vẫn là không nhịn được nhắc nhở: "Tiên sinh, ngài. . . cầm ngược kịch bản."
Thẩm Lương Xuyên: . . .
Thẩm Lương Xuyên dứt khoát ném kịch bản lên trên bàn trà, nhìn thời gian, cách thời gian gọi điện thoại đã qua một giờ, anh giả bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Lúc nào thì Kiều tiểu thư tới?"
Lý quản gia ngây ngẩn cả người : " kiều tiểu thư. . . Không nói muốn đi qua!"
Thẩm Lương Xuyên đứng lên, híp mắt lại : "Vậy lúc nãy cô ấy gọi điện thoại nói gì?"
Lý quản gia mở miệng: "Chỉ là hỏi mấy vấn đề, sau đó nói, 'Tôi đã biết' ."
Thẩm Lương Xuyên im lặng, cho nên, rốt cuộc là cô đến, hay là không đến?
Anh nơi nới lỏng cà vạt, bước lên lầu.
Tắm rửa xong, nằm ở trên giường, nghe động tĩnh bên ngoài, mãi cho đến trời tờ mờ sáng, từ đầu đến cuối cô cũng không có trở về.
Thẩm Lương Xuyên một đêm không ngủ, buổi sáng, không nhịn được nghi hoặc, cô không phỏng vấn mình, viết bản thảo như thế nào?
Chính là đang nghi ngờ, Tống Thành gửi một tin nhắn trên Wechat.
Anh mở ra, liền thấy tin tức mới của 8 Quái, là bút danh Kiều Luyến gửi lên, nội dung bên trong, viết anh không giờ khắc nào là không xem kịch bản, vô cùng kinh nghiệm, thuận tiện viết phim điện ảnh ( kiêu hùng ) sẽ rất hay, giảng thuật chuyện xưa của Tào Tháo, vai diễn của Thẩm Lương Xuyên, chính là Tào Tháo.
Thẩm Lương Xuyên: . . .
——
Kiều Luyến đem bản thảo phỏng vấn gửi lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cô định cho mình nghỉ nửa ngày, chợt nhận được điện thoại của bác sĩ Lý: "Kiều tiểu thư, tiền lần trước cô gửi, sử dụng hết trong khoảng thời gian này, cô cần đóng thêm tiền rồi."
Kiều Luyến mở miệng: "Không có vấn đề , chờ tôi chuyển khoản cho ngài."
"Được."
Cúp điện thoại, cô cầm lấy thẻ ngân hàng Thẩm Lương Xuyên cho cô, sau đó đang định chuyển khoản, lại phát hiện. . . Thẻ của cô lại bị đóng băng rồi?
Kiều Luyến nhìn chằm chằm vào máy tính, nhìn nửa ngày, mới xác định, hai trăm vạn này thật sự bị đóng băng rồi!
Cô vội vàng cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Tống Thành.
Tống Thành trả lời: "Hả? Đóng băng rồi sao ? Chuyện này không có khả năng lắm? Hoặc là, cô đi hỏi Thẩm ảnh đế một chút đi, đây là thẻ tư nhân của anh ấy, tôi không hiểu."
Hỏi Thẩm ảnh đế sao?
Kiều Luyến còn muốn nói chuyện, Tống Thành lại gấp gáp cúp điện thoại.
Kiều Luyến: . . . Đã nói xong đâu?
Không có cách nào, Kiều Luyến cầm điện thoại di động, xoắn xuýt do dự một chút, đến cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Thẩm Lương Xuyên.
Điện thoại vang lên mấy tiếng, lúc này mới được kết nối, đối diện vang lên tiếng nói đặc biệt của Thẩm Lương Xuyên: "Alo."
Kiều Luyến vội vàng mở miệng : "Là tôi, cái kia. . ."
"Cô là ai?"
Kiều Luyến: ". . . Kiều Luyến."
"Có chuyện gì?"
"Thẻ anh cho tôi. . ."
"Tôi bận bộn nhiều việc, có chuyện gì buổi tối nói. Tút tút tút. . ."
Kiều Luyến: . . .
Cô cúi đầu, nhìn điện thoại di động của mình một chút, lúc này mới xác định, điện thoại di động bị dập máy rồi.
Rốt cuộc anh bận rộn đến thế nào? Thậm chí ngay cả nghe cô nói một câu cũng không có?!
Kiều Luyến cắn răng, vẫn buông điện thoại di động xuống.
Lần này, không quay về, là không được? Nhưng trở về, anh sẽ không làm khó chính mình chứ?
Muốn theo phủi sạch quan hệ với anh, khó như vậy sao?
Lần đầu tiên cô cảm giác, thời gian một ngày, đi qua quá nhanh, nhanh chóng tới lúc tan việc.
Không có biện pháp khác, Kiều Luyến chỉ có thể bất chấp, cuối cùng đón xe đi về biệt thự.