Những dáng vẻ có thể ngủ, đều là anh làm bộ!
Mấy cái suy nghĩ này, để Kiều Luyến cảm giác buồng tim của mình, giống như là bị một cái bàn tay vô hình nắm lấy, để cô không thở nổi.
Cô hít vào một hơi thật sâu, liền nghe thấy bác sĩ tiếp tục mở miệng: "Chúng tôi nghiên cứu bệnh của cậu ấy, phát hiện, kỳ thật cậu ấy luôn gặp bác sĩ tâm lý, không biết bệnh nhân bởi vì cái gì?"
Hạ Diệp Hoa nghe nói như thế, sợ ngây người: " Bác sĩ tâm lý sao? Con trai tôi luôn rất khỏe mạnh, làm sao lại đi xem bác sĩ tâm lý?"
Thẩm Tử Hào cũng không hiểu nhìn bọn họ chằm chằm: " Đúng vậy, anh ta tôi lúc ở Hải Nam, sinh long hoạt hổ, làm sao có thể phải đi xem bác sĩ tâm lý!"
Hai người nói xong câu nói này, tiếp theo, toàn bộ ánh mắt rơi vào người Kiều Luyến!
Kiều Luyến từ từ mở miệng: " Anh ấy luôn luôn mất ngủ."
Bác sĩ lập tức nhẹ nhàng thở ra: " Cái này là được rồi. Bệnh nhân mất ngủ lâu dài, không thể ngủ, dẫn đến tinh thần hoảng hốt, hiện tại té xỉu, đang ngủ. Nếu như cậu ấy tiếp tục như vậy, tố chất thân thể sẽ giảm xuống, mất ngủ là một loại bệnh, nhất định phải tra tìm nguyên nhân bệnh!"
Kiều Luyến nghe đến đó, khẽ gật đầu.
-
Trong phòng bệnh.
Thẩm Lương Xuyên vẫn nằm ở trên giường như cũ, nhắm mắt lại, hai đầu lông mày nhíu lấy, giống như cho dù là trong giấc mộng, cũng không an ổn.
Kiều Luyến ngồi bên cạnh giường, ánh mắt cũng không thèm chớp mà theo dõi anh.
Lúc này cô mới phát hiện, anh gầy.
Hình dáng gương mặt càng thêm rõ ràng, cánh tay lộ ở bên ngoài, rõ ràng gầy đi trông thấy.
Cô nghĩ đến lúc anh tỉnh dậy, nhìn qua rất bình thường, hoàn toàn không giống như là người mất ngủ.
Vô luận là tinh thần, hay là thân thể, đều hoàn toàn nhìn không ra anh bị bệnh.
Rốt cuộc anh đã chống bao lâu, đến cùng anh vì cái gì kiên cường như thế?
Ngủ không được, có thể nói cho cô, cô sẽ cho anh thuốc ngủ...
Anh không nói, cũng không uống... Là bởi vì lần trước cô khóc, để anh sợ hãi cô lo lắng sao?
Kiều Luyến nghĩ tới đây, hốc mắt lập tức ẩm ướt.Cô cắn chặt môi, vùi đầu vào trong cánh tay.
Thẩm Lương Xuyên, đến cùng là thế nào?
-
Kiều Luyến vẫn luôn không ngủ, lẳng lặng canh giữ ở bên người Thẩm Lương Xuyên.
Thẳng đến ngày thứ hai, lúc này Thẩm Lương Xuyên mới tỉnh lại.
Trông thấy anh mờ mịt mở mắt, Kiều Luyến vội vàng cầm tay của anh, gọi anh: "Thẩm Lương Xuyên!"
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới giống như là tìm được tiêu cự.
Anh nhíu lông mày, chợt mở miệng nói: "Anh đây là, ở đâu?"
"Ở bệnh viện." Kiều Luyến giải thích: " Lúc anh tắm, té xỉu, bây giờ cảm giác của anh thế nào?"
Té xỉu?
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày, nhưng một giây sau, anh liền đưa tay ra, nắm lấy bàn tay Kiều Luyến: " tiểu Kiều, anh không sao. Anh chính là... Buồn ngủ."
Đúng là anh buồn ngủ.
Một câu đơn giản, để tim Kiều Luyến như bị đao cắt.
Thẩm Lương Xuyên nằm ở trên giường bệnh hai phút đồng hồ, sau đó liền ngồi dậy.
Ánh mắt anh linh hoạt, nhìn Kiều Luyến, hoàn toàn không giống như là một bệnh nhân.
Anh kiên cường, từ trước tới giờ không hô mệt mỏi.
Những ngày này, dù là ngủ không được, nhưng trên mặt lại mạnh mẽ như trước để cho người ta không phát hiện được dị thường của anh...
Đây chính là Thẩm Lương Xuyên.
Giờ phút này, Thẩm Lương Xuyên đã đứng lên: "Anh không sao, tiểu Kiều, cuối cùng là ngủ đủ rồi, chúng ta về nhà."
Kiều Luyến nhìn anh, khẽ gật đầu: " Được."
Cùng ngày, bọn họ liền làm thủ tục xuất viện.