Nói thêm một câu, sẽ mang thai sao?
Buổi tối cô tới biệt thự, không biết người đàn ông này lại nổi điên cái gì!
Cho nên. . Rốt cuộc có đi hay không?
——
Thẩm Lương Xuyên đi ra khỏi phòng, đụng phải Tống Thành vừa bưng hoa quả và vài món đi tới.
Nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên, nhất thời ngây ngẩn cả người : "Sao nhanh như vậy đã xong?"
Thẩm Lương Xuyên không nói, cầm kịch bản đi về phía trước.
Tống Thành cất bước theo sau, hai người tiến vào căn phòng bên cạnh.
Thẩm Lương Xuyên bắt đầu xem kịch bản, Tống Thành không có việc gì, đợi trong chốc lát, không nhịn được mở miệng nói: "Anh Thẩm, anh không có chuyện làm, có thể về nhà hay không?"
Thẩm Lương Xuyên nhìn đồng hồ : "Không vội."
Vừa nói với cô bận rộn nhiều việc, nếu như bây giờ cô đi về, mình lại ở nhà, chẳng phải là bị nhìn thấu?
Tống Thành: . . .
Tống Thành thở dài một tiếng, quan sát tỉ mỉ vẻ mặt của Thẩm Lương Xuyên, phát hiện tuy vẻ mặt anh không chút biểu tình, nhưng cả người lại buông lỏng.
Biết giờ phút này tâm tình của anh không tệ, vấn đề nhẫn nhịn cả ngày, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi ra: "Anh Thẩm, đêm qua anh và Lưu Mị tới khách sạn làm gì? Mà anh là người cẩn thận như vậy, không nên bị chụp!"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, mặt mày lãnh đạm, tầm mắt cũng không nâng lên, mở miệng nói một câu: "Không cẩn thận."
Tống Thành: "Anh sẽ không cẩn thận sao? Anh Thẩm, khác gạt người vừa thôi! Anh chính là cố ý, rốt cuộc là vì sao?"
Vì sao?
Thẩm Lương Xuyên không tự giác được nhíu mày.
Kỳ thật chính anh cũng không biết vì sao, lúc ấy mình và Lưu Mị đi ra khỏi khách sạn của đạo diễn, biết bên ngoài có ký giả, nhưng không có tránh.
Quỷ thần xui khiến lại cầm điện thoại di động lên, vào website tờ báo 8 Quái, thấy tin của mình và Lưu Mị, hơn nữa còn ở trang đầu, tin tức lớn như vậy, khẳng định cô biết, thế nhưng từ khi bài báo đăng ra, đến khi bọn họ gặp mặt, sao cô lại không có chút phản ứng?
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, ném điện thoại di động lên trên bàn, tiếp tục cúi đầu xem kịch bản.
Bộ dạng người chớ quấy rầy, để Tống Thành ngậm miệng lại.
Sau hai giờ, Thẩm Lương Xuyên đứng lên, Tống Thành vội vàng hỏi thăm: "Đi chỗ nào?"
"Về nhà."
Lúc xe lái vào biệt thự, Thẩm Lương Xuyên nhìn lầu hai một chút, vẫn tối đen.
Anh nhíu mày, đi vào phòng khách, Lý quản gia tới nghênh đón.
Thẩm Lương Xuyên vừa cởi áo, vừa im ắng quan sát một chút, không nhìn thấy bóng dáng cô.
Anh không có lên lầu, mà đi qua ghế sofa, cầm kịch bản ngồi xuống.
Một lát sau, máy riêng trong nhà bỗng nhiên vang lên, rồi nghe thấy tiếng của quản gia Lý: "Kiều tiểu thư?"
Lỗ tai Thẩm Lương Xuyên, lập tức dựng thẳng lên, nhưng trên mặt, nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ.
"À, tiên sinh về nhà rồi, đang xem kịch bản? ~ "
"Tiên sinh bận không hả?"
Lý quản gia quay đầu, thấy Thẩm Lương Xuyên đặt kịch bản lên trên bàn trà, làm bộ nhàn nhã.
Lý quản gia: " Cũng tạm, tôi thấy hinh như tiên sinh xem kịch bản mệt mỏi rồi."
Thẩm Lương Xuyên: . . . Con mắt nào của bà trông thấy tôi mệt mỏi?
"Tâm tình sao. . . Vẫn như thế, tôi không nhìn ra được tâm tình tiên sinh tốt hay không tốt."
Thẩm Lương Xuyên: Thím Lý, ánh mắt bà không dùng được rồi!
"A? Được, tôi đã biết."
Cúp điện thoại, Thẩm Lương Xuyên an vị thân thể, tiếp tục cầm kịch bản xem.
Một lát sau, Lý quản gia thận trọng lại gần, bưng một ly trà cho anh: "Tiên sinh, nếu như mỏi mệt, ngài nghỉ ngơi đi."