Mới đi ra, Tiểu Diệp liền kéo Kiều Luyến lại, chỉ chiếc Volkswagen màu xám bạc cách đó không xa: "Đi, chúng ta lái xe tìm Thẩm ảnh đế!"
Kiều Luyến đang định cự tuyệt, chợt nhìn thấy xe của Tống Thành cách đó không xa.
Ánh mắt Tiểu Diệp sáng lên : "Nhanh! Chúng ta đuổi theo Tống Thành!"
Kiều Luyến đến cơ hội để cự tuyệt cũng không có, đã bị Tiểu Diệp kéo lên xe, sau đó đuôi sau lưng Tống Thành.
Hai người theo dõi rất rõ ràng, Tống Thành đã sớm phát hiện, lại thảnh thơi không để ý tới, lái xe đi đón Thẩm Lương Xuyên tại công ty BJ.
Đoạn thời gian trước Thẩm Lương Xuyên vừa mới hết hợp đồng với công ty điện ảnh truyền hình, anh không có ký thêm hợp đồng, mà chính mình thành lập công ty điện ảnh, Thẩm Lương Xuyên là đại cổ đông, qua SH cũng là vì kéo đầu tư.
Kiều Luyến nhìn thấy Tống Thành tiến vào công ty, một lát sau, Thẩm Lương Xuyên đeo kính đen khẩu trang đi tới, lên Minivan, xe lái đi.
Thẩm Lương Xuyên ngồi ở chỗ ngồi phía sau, âu phục màu xám đậm, nổi bật khuôn mặt của anh càng thêm đạm mạc, anh nhắm mắt dưỡng thần, toàn thân lộ ra ý vị băng lãnh, cho dù không nói chuyện, tất cả mọi người trong xe biết, hôm nay tâm tình anh không tốt.
Trợ lý chọc chọc cánh tay Tống Thành, Tống Thành liền ho khan một tiếng, mở miệng nói: "U, hôm nay cái xe màu xám bạc đại kia lại đuổi theo tới ~ anh Thẩm, không phải tối hôm qua anh lại để Kiều tiểu thư phòng không gối chứ?"
Một câu rơi xuống, Thẩm Lương Xuyên mở hai mắt ra.
Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhíu chặt lông mày.
Chuyện tối hôm qua hiện trong đầu anh lần nữa, để anh cảm thấy từng đợt bực bội.
Anh cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại : "Xử lý sạch chiếc xe đằng sau đi."
Tống Thành lập tức nhào tới : "Tôi nói này anh Thẩm, anh cũng không thể ác như vậy với Kiều tiểu thư, ngộ nhỡ xảy ra tai nạn xe cộ thì làm sao bây giờ?"
Anh ta đoạt lấy điện thoại : "Chú ý người an toàn!"
Cúp điện thoại, Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta, lúc này anh ta mới cười xấu hổ, đưa điện thoại di động cho anh.
Trợ lý nhịn nhỏ giọng mở miệng: "AnhTống, lá gan anh cũng quá lớn rồi?"
Tống Thành trừng mắt liếc cậu ta một cái : "Cậu biết cái gì? Cậu cho rằng anh Thẩm không cho tôi cướp, tôi có thể giành được sao?"
Kiều Luyến trong chiếc Volkswagen sau lưng, căn bản cũng không biết chuyện phát sinh ở phía trước , vừa theo dõi chiếc Minivan kia, trong đầu dần hiện ra tình huống buổi tối hôm qua.
Rốt cuộc anh sao vậy?
Vốn bầu không khí rất tốt, lại đột nhiên bão nổi rồi.
Chẳng lẽ là... Gần nhất áp lực công việc quá lớn?
Đang suy tư, đột nhiên nghe được Tiểu Diệp kinh hô một tiếng: "Chị Kiều! Cẩn thận!"
Cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện một chiếc Minivan màu đen, lái tới đụng vào xe của bọn họ!
Xe đụng phải vách đá bên cạnh, phát ra tiếng ma sát.
Kiều Luyến vội vàng đạp phanh!
Hai chiếc xe dừng lại, cô và Tiểu Diệp đều sợ choáng váng.
Quá nguy hiểm!
Thậm chí, các cô có thể cảm giác được nhiệt độ trong xe nóng hổi, giống như bị sát xe, một giây sau xe sẽ nổ tung.
Nhìn qua cửa kính ra ngoài, cũng có thể nhìn thấy đoạn xe phía trước bị đè ép, thân xe hư tổn không ra bộ dạng.
Hai người đang miệng lớn hô hấp, cửa sổ xe bị gõ, Kiều Luyến hạ kính xe xuống, liền thấy một bảo vệ áo đen đứng ở bên ngoài: "Không muốn chết, thì cách Thẩm ảnh đế xa một chút!"
Trong chiếc Minivan cách đó không xa , nhìn thấy chiếc xe phía sau bình an vô sự, lúc này Thẩm Lương Xuyên mới nhắm mắt lại.