Sau khi Tống Thành rời đi, Kiều Luyến bỗng nhiên tiến tới trước mặt Thẩm Lương Xuyên: " Thẩm tiên sinh, xin hỏi dạ hội tối ngày mai ngài thiếu một bạn gái không?"
Thẩm Lương Xuyên nhìn con mắt cô tỏa sáng, lập tức liền hiểu ý nghĩ của cô.
Cô vừa vặn nghe được Tống Thành nói, ngày mai chính mình muốn đi tìm nhà đầu tư, sợ anh bị ủy khuất, cho nên muốn đi cùng đi?
Cô tưởng là... Chính mình muốn đi cầu người sao?
Thẩm Lương Xuyên nghĩ tới đây, khóe môi hơi nhếch.
Lại nghĩ tới mấy ngày nay, dáng vẻ cô và Hạ Diệp Hoa lo lắng hãi hùng, khẽ gật đầu : " Được. Vậy em ăn mặc xinh đẹp đó."
Ngày mai, sẽ trình diễn trò vui.
Cái họ Lục kia đã dám hù dọa tiểu Kiều, vậy liền để tiểu Kiều đi xem một trận trò cười đi?
-
Thời gian rất nhanh đã đến tối thứ hai.
Cho dù là mùa đông, Kiều Luyến vẫn mặc một chiếc váy lễ phục.
Bên ngoài khoắc áo khoác, đi theo Thẩm Lương Xuyên vào hiện trường dạ hội.
Cái yến hội thương nghiệp này, là thương hội Bắc Kinh cử hành.
Mỗi một quý, mời nhân sĩ xã hội thượng lưu Bắc Kinh tới tham gia, giao tiếp.
Tại dạng yến hội này, không biết thành lập bao nhiêu đơn đặt hàng, đã đạt thành bao nhiêu hợp tác.
Cho nên có ít người muốn kéo đầu tư, đều sẽ cố gắng có thư mời của yến hội này, qua đó nhận biết rất nhiều nhà đầu tư.
Mấy năm trước, Thẩm Lương Xuyên chưa từng tới tham gia loại yến hội này .
Cho nên, khi anh mang theo Kiều Luyến đi vào hiện trường yến hội, lập tức đưa tới mấy người vây xem.
Có người nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt nhìn : " Thẩm Lương Xuyên? Sao anh lại tới đây?"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, quay đầu nhìn sang, ánh mắt rơi vào trên người anh ta, nhàn nhạt mở miệng: "Tại sao tôi không thể tới?"
Người kia bị anh nhìn thoáng qua, lập tức im lặng.
Người chung quanh, cũng từng người đưa tới ánh mắt kính sợ nhìn anh, từng cái xúm lại, hỏi thăm sự tình các loại.
Kiều Luyến ở bên cạnh nhìn lấy.
Đám người này, đều là người thừa kế các đại xí nghiệp thành Bắc Kinh.
Nếu như dựa theo thân phận bây giờ mà nói, Thẩm Lương Xuyên chỉ là một cái ảnh đế, đám người này sẽ không để anh vào mắt.
Nhưng bây giờ nhìn sang, lại phát hiện, Thẩm Lương Xuyên bên trong bọn phú nhị đại này, rất được hoan nghênh, thậm chí ánh, mắt đám người này nhìn Thẩm Lương Xuyên mang theo kính nể, đủ để thấy, trước kia Thẩm Lương Xuyên tuyệt đối đã từng là bá chủ.
Người, có thể sa sút.
Thế nhưng nhân mạch tích lũy, lại vĩnh viễn không biến mất.
Những người kia đã từng đi theo Thẩm Lương Xuyên lớn lên, cả đám đều trưởng thành, có thể đảm đương riêng một phía trong xí nghiệp gia tộc mình.
Mặc dù hiện tại Thẩm Lương Xuyên chỉ là ảnh đế, đám người này cũng sẽ cho anh mặt mũi.
Nhất thời Kiều Luyến cảm thấy có chút nghi ngờ.
Đã như vậy, vì sao Thẩm Lương Xuyên không tìm thấy người hỗ trợ tài chính?
Lúc đang nghi ngờ, chợt nghe một tiếng nói truyền tới : " Nghiệt tử! Ai bảo cậu tới?"
Mọi người đồng loạt quay đầu, liền thấy Thẩm Tu đi nhanh tới, trên mặt ông mang vẻ tức giận, ánh mắt nhìn Thẩm Lương Xuyên, giống như hận không thể giết người.
Mà bên cạnh ông, là một người đàn ông trẻ tuổi.
Khóe miệng người đàn ông mỉm cười, mang theo mị hoặc, một đôi mắt phượng lại khóa chặt Kiều Luyến ngay ánh nhìn đầu tiên, chính là Lục Nam Trạch.
Kiều Luyến trông thấy anh ta, bỗng nhiên tròng mắt liền co rụt lại.
Vì sao anh ta lại đi theo Thẩm Tu?
Quả nhiên, một giây sau, liền nghe Thẩm Tu mở miệng: " Thẩm gia chúng tôi và Lục gia hợp tác một hạng mục, từ nay về sau cũng là đồng bạn hợp tác."