Cô nằm lỳ ở trên giường, giật nảy mình, đang muốn nói chuyện cầu xin tha thứ, lại cảm giác tay Thẩm Lương Xuyên nắm chặt eo của cô, tiếp đó...
Dưới mông cảm thấy mát lạnh, để cho toàn thân cô cứng đờ.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, cảm giác đến mức hoàn toàn không muốn sống!
Hai người tuy đã thân mật hơn, thế nhưng!
Khi đó đều là tối đen không nhìn thấy gì.
Giờ này khắc này, ánh đèn sáng rõ...
Suy nghĩ một chút nhất định là anh có thể nhìn thấy chính mình...
Kiều Luyến lập tức đưa tay ra, muốn kéo quần lên, thế nhưng tay khẽ động, lại bị tay anh giam cầm, tiếp đó lôi đến bên cạnh.
Cô giãy dụa, muốn lật người, nhưng chân lại bị anh ngăn chặn, sau đó...
Liền không có sau đó rồi.
Qua một lúc lâu, người đứng phía sau cũng không có bước kế tiếp, để Kiều Luyến không nhịn được sắc mặt đều đen, gia hỏa này, chẳng lẽ cảm thấy cái mông của cô khó nhìn, cho nên không muốn nữa sao?
Ý nghĩ này, để sắc mặt cô tối sầm.
Sau đó, liền nghe thấy anh lẩm bẩm mở miệng: "Thật sự có nốt duồi."
Kiều Luyến:... Tôn Tử, tôi và anh không đội trời chung!
Cô vừa thẹn vừa giận: " Thẩm Lương Xuyên, anh thả tôi ra!"
"Không thả." Bình tĩnh mà nói, lại không chút nào để cho người ta hoài nghi anh giờ phút này làm chuyện không thích hợp.
Kiều Luyến thật sự xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ cảm thấy hận không thể tìm chăn bao vây lấy mình.
Cô hô: "Vậy bây giờ anh thấy được, sao còn không buông tôi ra?"
"Tôi đang suy nghĩ..." Tiếng anh nói, dễ nghe làm cho lòng người mềm mại: "Tôi muốn nhìn xem chỗ khác của em còn có cái bớt gì hay không, miễn cho lần sau nghe từ trong miệng người đàn ông khác, nghe được trên người em có thứ đặc thù."
Kiều Luyến:...
"Phốc" dù biết rõ thời cơ không đúng, nhưng cô vẫn không nhịn được cười ra tiếng, cô cắn môi: " Thẩm Lương Xuyên, có phải anh ghen hay không?"Lời này rơi xuống, động tác đối phương dừng một hồi.
Lúc đầu cho là, với tính cách kiêu ngạo thích sĩ diện của anh, khẳng định sẽ không nhận.
Thật không nghĩ đến tiếp đó liền nghe thấy tiếng của anh, "Ừm."
Sau đó, bỗng nhiên toàn bộ thân hình anh đè ép xuống, tiến đến bên tai của cô: "Tiểu Kiều."
Trong nháy mắt để Kiều Luyến cảm giác có sự hoảng hốt không bình thường.
Cái giọng nói này, sao giống giọng Tử Xuyên năm đó thế?
Cô còn muốn tiếp tục cảm thụ loại cảm giác quen thuộc này, liền nghe thấy câu tiếp theo của anh: "Anh là chồng của em."
Kiều Luyến bỗng dưng dừng lại.
"Vô luận xảy ra chuyện gì, em nhớ kỹ, có anh ở đây."
Quá khứ của cô, khẳng định đã bao hàm chuyện gì, thế nhưng cô đã không nói, anh cũng không muốn ép hỏi cô.
Anh chỉ muốn nói cho cô, anh sẽ ở bên cạnh cô.
Không cần phải sợ, không cần khủng hoảng.
Bởi vì anh sẽ bảo vệ cô, giống như là tám năm trước, giống như là ở trong game.
Không cho phép chùn bước.
Lời ngầm của anh, Kiều Luyến nghe hiểu.
Hốc mắt của cô, bỗng nhiên mờ mịt.
Tám năm trước, sau khi cha mẹ qua đời, cô liền biết, trên thế giới này không ai có thể đáng tin.
Một mình cô, khiêng trách nhiệm gia đình, cho tới bây giờ, cũng đã quen gặp chuyện dựng thẳng toàn thân đâm tới, tự bảo vệ mình.
Cô cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua, sẽ có một ngày, có một người đàn ông nói với cô, có thể giúp cô che gió che mưa.
Cô cảm động rối tinh rối mù, cứ nghiêng đầu như vậy, bỗng nhiên hôn lên môi của anh.
Một nụ hôn, giống như dây dẫn nổ, dẫn đốt Thẩm Lương Xuyên.