Bà ta nhíu lông mày, tại sao Hạ Diệp Hoa lại ở chỗ này?
Hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn họ... Giống như Hạ Diệp Hoa cùng Thẩm Tử Hào đi Hải Nam?
Lại nhìn thấy Thẩm Tử Hào quay đầu nói chuyện với Hạ Diệp Hoa, trong lòng của bà ta bỗng nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ.
Hạ Diệp Hoa sẽ không cần cướp Thẩm Tử Hào đi chứ!
Ý nghĩ này, để cho bà ta siết chặt tay.
Sau đó, liền thấy Thẩm Tử Hào đi nhanh tới.
Kiều Luyến theo sau lưng Thẩm Lương Xuyên, cùng đi tới, nghe được Mai Phượng đang hỏi thăm Thẩm Tử Hào: "Ở Hải Nam thế nào? Sao ta thấy bị rám đen, còn gầy... Có phải ăn không quen hay không? Chúng ta mau về nhà đi, cha của con ở nhà chờ chúng ta đấy! Trong nhà chuẩn bị cho con rất nhiều đồ ăn."
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, khẽ gật đầu.
Mai Phượng quay người, đưa lưng đi ra cùng Thẩm Tử Hào, chợt nghe thấy Thẩm Tử Hào mở miệng: "Đúng rồi, dì Mai, nhà chúng ta tới mấy chiếc xe?"
Mai Phượng cười: "Đương nhiên là một rồi."
Thẩm Tử Hào liền gật đầu: " Vậy chúng ta đi bắt xe,xe để chọ họ đưa mẹ con và bọn họ trở về."
Mẹ con... Bọn họ...
Cái gọi thân thiết, đã không có bất kỳ ngăn cách!
Mai Phượng xiết chặt tay, tiếp đó nhìn về phía Hạ Diệp Hoa, muốn nói điều gì, nhưng đối với ánh mắt Thẩm Tử Hào, bà ta liền cười: " Có thể!"
Hạ Diệp Hoa lại xua tay: " Không cần làm phiền, mấy người cứ đi trước..."
Nói còn chưa dứt lời, Hạ Noãn Noãn liền mở miệng: " Mẹ, chúng ta là người một nhà, phiền toái hay phiền phức gì, thân phận anh trai đặc biệt, ở lại nơi này, ngộ nhỡ bị người nhận ra, lại là một trận rung chuyển, vẫn là đi trước đi."
Người một nhà... anh trai...
Hạ Diệp Hoa liền cười: " Vậy được, vậy ta liền không khách khí!"
Mai Phượng quả thực là bị bị đám người này làm tức giận không nói ra lời!Bời vì xe tới đón Thẩm Tử Hào, là xe bảy chỗ, cho nên năm người bọn họ, tăng thêm tài xế và Mai Phượng, vừa vặn ngồi đủ.
Nhưng sau khi lên xe, Mai Phượng ngồi ở ghế cạnh tài xế, quay đầu muốn nói chuyện cùng với Thẩm Tử Hào.
Nhưng lại trông thấy Thẩm Tử Hào và Hạ Noãn Noãn vậy mà trò chuyện cùng Hạ Diệp Hoa.
Mà nội dung bọn họ trò chuyện... Bà ta hoàn toàn không chen lọt miệng!
Trên đường đi, Mai Phượng chỉ có một cảm giác!
Giống như, bọn họ mới là người một nhà, mà bà ta là người ngoài!
Cái này sao có thể!
Nếu như Thẩm Tử Hào và Hạ Diệp Hoa hòa hảo rồi, như vậy tám năm qua của mình, chẳng phải uổng phí sao?
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt của bà ta hiện lên một vòng âm tàn.
Đến cùng là từ lúc nào, tất cả bắt đầu thay đổi?
Tầm mắt của bà ta, xuyên qua kính chiếu hậu, rơi vào người Hạ Noãn Noãn.
Là từ khi có cô ta.
Hạ Noãn Noãn!
Xe rất nhanh đã tới biệt thự Thẩm gia.
Lúc xuống xe, Hạ Diệp Hoa mở miệng với Thẩm Tử Hào: "Tử Hào, con không phải nói là muốn ăn thịt kho tàu thím Lý làm sao? Con xem ngày nào rảnh đến ăn, ta để bà ấy làm cho con"
Thím Lý ra nghênh tiếp mấy người, nghe nói như thế, nhất thời mở miệng: "Ai u, thật đúng là may, hiện trong nồi đang hầm thịt kho tàu đấy! Khẳng định là biết Tử Hào thiếu gia muốn qua!"
Ánh mắt Thẩm Tử Hào sáng lên: "Vậy thì ở lại ăn cơm rồi về!"
Hạ Noãn Noãn cũng gật đầu: " Con ở này một tháng, hiện tại nhớ nhất, chính là thịt kho tàu này!"
Mai Phượng nghe nói như thế, vội mở miệng: "Tử Hào, cha con còn ở trong nhà chờ con ăn cơm."