Cô ôm chăn, ngăn cản chật vật của mình, sau đó liền nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Anh đứng ngược ánh sáng, để cho người ta không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng có thể cảm giác được, lửa giận của anh lúc này, đã lắng xuống.
Anh dựa vào cái gì phát cáu với mình? Rõ ràng bị thương tổn, là cô!
Kiều Luyến cứ theo dõi anh vậy.
Liền thấy anh mở miệng ngập ngừng, do dự thật lâu, mới phun ra một câu: "Tôi... Sẽ không ly hôn với em."
Lời nói trầm thấp, nói làm cho lòng người phát lạnh.
Kiều Luyến xùy cười một tiếng, nghiêng đầu qua, không nhìn anh nữa.
Trong phòng nhất thời an tĩnh, bày ra một loại không khí quỷ dị.
Kiều Luyến nhìn chằm chằm màu sắc trên chăn, không nói một lời.
Qua không biết bao lâu, cuối cùng nghe được tiếng bước chân của anh đi xa, cô quay đầu, liền thấy anh đã mặc xong quần áo, đi ra khỏi phòng.
"Bịch."
Cửa phòng đóng lại, nước mắt ủy khuất lại tuôn ra hốc mắt.
Kiều Luyến duỗi tay áo ra, dùng sức lau.
Khóc cái gì? Không có tiền đồ!
Không phải sớm biết, kỳ thật đối với anh mà nói, chính mình chẳng phải là gì?
Hiện tại, anh ngay cả một câu giải thích đều không có, cứ như vậy rời đi...
Nhưng chí ít, về sau chuyện giống như hôm nay, sẽ không phát sinh nữa!
Mà bây giờ, việc cô cần phải làm là để cho mình trở nên lớn mạnh, không để bị người tùy tiện khi nhục.
Cô cắn môi, yên lặng nằm trên giường.
Lúc đầu cho là mình sẽ không ngủ được, có thể cả đêm hôm qua không ngủ, lại thêm vừa một trận vận động kịch liệt, thân thể cô đều đã mỏi mệt đến cực hạn, một lát sau, mí mắt của cô liền trở nên nặng nề, rất nhanh ngủ thiếp đi.Kiều Luyến tỉnh lại lần nữa, đầu óc choáng váng, tứ chi bất lực.
Nhưng lại miễn cưỡng đứng thẳng lên, sau khi rửa mặt, liền mặt ủ mày chau đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Vừa xuống lầu, máy riêng trong nhà liền vang lên.
Giúp việc nghe, nhìn về phía cô: "Phu nhân, tìm cô."
Kiều Luyến nghi ngờ đi qua, đặt máy bên tai: " Alo?"
"Chị dâu, là tôi!" Đối diện truyền đến tiếng mừng rỡ của Phạm Kiệt: " Tôi nay tôi sẽ tới tòa soạn, tiếp tục phỏng vấn, cô xem... Mấy giờ tôi qua thì tốt?"
Ánh mắt Kiều Luyến trầm xuống, chợt khóe môi câu lên nụ cười châm chọc.
A.
Trước đó, Phạm Kiệt nói có thể không tới.
Hiện tại, là anh cố ý gọi điện thoại, xem như thù lao hôm qua sao?
Đây thật sự là chuyện cười.
Cô hít vào một hơi thật sâu, khó tránh khỏi giận chó đánh mèo với Phạm Kiệt: " Nào dám làm phiền Phạm Thiên vương đến tòa soạn nhỏ chúng tôi?"
Phạm Kiệt lập tức nhận lỗi: "À, không làm phiền, chị dâu... Cô nói chuyện âm dương quái khí như thế, ta, tôi cảm thấy kinh hoảng."
Kiều Luyến cười nhạt một chút, còn muốn nói điều gì, đối phương liền trực tiếp mở miệng: "Chị dâu 10 giờ tôi qua, cứ quyết định như thế, bái bai!"
Một câu không có nói xong, giống như là sợ cô cự tuyệt, vội vàng cúp điện thoại.
Kiều Luyến hé mắt, vẻ mặt lãnh đạm.
Cô cúp điện thoại, liền nghe thấy tiếng Kiều Dịch gọi: "chị..."
Quay đầu, liền thấy Kiều Dịch ngồi trên xe lăn, chậm rãi đi tới.
Kiều Luyến lập tức thu liễm cảm xúc, cười rộ lên: "Ăn sáng rồi sao?"
"Ăn rồi." Kiều Dịch mở miệng: "Anh rể nói công ty có chút việc gấp, anh ấy đi làm trước."