Cô vội vàng dừng chân, liền nghe tiếng phanh xe gấp, tiếp đó liền thấy chiếc xe dừng ở trước mặt của cô.
Kiều Luyến trừng mắt nhìn chiếc xe kia một chút.
Trong đoàn làm phim, xe lái nhanh như vậy, là muốn đâm chết người à!
Mà trong đoàn làm phim, đã tách riêng lỗi đi bộ, chiếc xe hơi này lại hết lần này tới lần khác, đi vào lối đi bộ, quả thực là không thèm nói đạo lý.
Bất quá lúc này cô có việc gấp, liền không tính toán chi li với chủ xe, muốn vòng qua chiếc xe hơi này, tiếp tục đi lên phía trước.
Thật không nghĩ đến vừa muốn đi vòng qua, cửa ghế lái xe đột nhiên đẩy ra.
Cô sững sờ, ngẩng đầu lên, liền thấy Tôn Lập Nam từ trên xe bước xuống, vẻ mặt anh ta hưng phấn, vẫy tay với Kiều Luyến: " Kiều Luyến! Thật sự là em! Tôi vừa ở phía sau nhìn thấy bóng lưng giống em, liền lao đến, ha ha ha! Không nghĩ tới tôi chỉ đến đoàn làm phim dò xét một chút, lại có thể đụng tới em! Chúng ta quả thực là quá hữu duyên!"
Kiều Luyến:...
Làm sao ở đây cũng gặp tên cháu trai này?
Cô kéo ra khóe miệng, khẽ gật đầu với Tôn Lập Nam: " Ừm, là duyên phận."
Nói xong, liền muốn tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng Tôn Lập Nam lại kéo cánh tay của cô: " Kiều Luyến, sao khoảng thời gian này đều không thấy em đi làm? Tôi qua tìm em, đều không tìm được."
Kiều Luyến:...
Cô rất muốn đi qua nghe xem Thẩm Lương Xuyên và Tống Nguyên Hi muốn nói gì, nào có thời gian tán gẫu với Tôn Lập Nam!
Cô thở dài: " Tôn tử, hôm nay tôi có chuyện rất quan trọng phải làm, hôm nào trò chuyện tiếp."
Nói xong, muốn đi, Tôn Lập Nam lại đè bờ vai của cô xuống, mười phần ủy khuất: "Kiều Luyến, đây là lần thứ mấy em nhìn thấy tôi, liền nói có chuyện quan trọng rồi hả? Vì sao mỗi lần nhìn thấy tôi đều bận rộn nhiều việc? Chẳng lẽ nói với tôi mấy câu, không coi là chuyện quan trọng được sao?"
Bộ dạng này, rất giống một tiểu tức phụ bị ném bỏ.Kiều Luyến đành phải mở miệng: "Tôi thật sự có chuyện. Tôn tử, anh..."
"Có phải em muốn tới phỏng vấn hay không? Em muốn thăm người nào, em cứ nói, tôi cam đoan làm cho đối phương ngoan ngoãn nghe lời."
Kiều Luyến:...
"Thế nào? Kiều Luyến, Luyến Luyến, đã nói cùng nhau ăn một bữa cơm, thế nhưng em đã mấy lần bỏ rơi tôi rồi? Tôi thấy chọn ngày không bằng đụng ngày, bây giờ chúng ta liền đi ăn cơm chiều đi."
Kiều Luyến:...
Kiều Luyến nóng nảy nhìn về phía trước, chỉ thấy xe Thẩm Lương Xuyên dừng trước phòng nghỉ.
Sau đó anh xuống xe.
Cách xa như vậy, không cần nhìn vẻ mặt anh, cũng biết bây giờ mặt anh không chút biểu tình.
Thẩm Lương Xuyên tra được tin tức ngân hàng của Tống Nguyên Hi, cho nên liền chạy tới tìm con bé chất vấn sao?
Thế nhưng... Tống Nguyên Hi sẽ thừa nhận sao?
Kiều Luyến nhíu lông mày, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên tiến vào phòng nghỉ, chợt, cửa phòng nghỉ bị đóng lại, ngăn cách tầm mắt của cô.
Kiều Luyến hận tới dậm chân, sau đó chỉ thấy Tôn Lập Nam đi tới: " Kiều Luyến, em đồng ý không?"
Kiều Luyến:... Đồng ý cái rắm!
Cô là bị Tôn Lập Nam chọc tức, nghiêm sắc mặt: " Tôn Lập Nam! Tôi thật sự có chuyện, anh đừng ảnh hưởng tôi được không?"
Tôn Lập Nam ủy khuất: " thế nhưng tôi thật sự rất nhớ em."
Lời nói đến đây, lại dừng một chút, mới mở miệng nói: "Đúng rồi, cuối tuần này anh hai muốn tới Bắc Kinh chơi, em có tới không?"
Cái từ "anh hai" vừa ra, thân thể Kiều Luyến bỗng nhiên cứng đờ!