Cô nghĩ là, Tống Nguyên Hi đối với cô chỉ là một loại địch ý, thế nhưng tại giờ này khắc này, trong nháy mắt Tống Nguyên Hi đâm tới, cô cảm giác được, khẳng định Tống Nguyên Hi không chỉ là "Cô cướp đi Thẩm Lương Xuyên", bời vì, ở trong ánh mắt của cô ta, Kiều Luyến thấy được một thứ.
Thứ này, gọi là cừu hận.
Đúng vậy, cừu hận.
Tống Nguyên Hi hận cô, thà rằng giết cô rồi cùng cô chết!
Đây tuyệt đối không phải là cảm xúc em gái của mối tình đầu nên có!
Những suy nghĩ này, trong lúc nhất thời hiện lên trong đầu, để cho cô nghĩ tới điều gì, nhưng lại giống như cái gì cũng không nghĩ đến.
Cô bình tĩnh đứng ở nơi đó, mắt thấy dao kia muốn đâm vào trong thân thể mình, lúc này cánh tay bị một lực lớn kéo lại, cả người cô liền rơi vào lồng ngực quen thuộc, tránh đi một dao kia.
Một dao của Tống Nguyên Hi đâm vào không khí, quay đầu, trông thấy Thẩm Lương Xuyên bảo vệ cô, ánh mắt lại càng hiện lên vẻ điên cuồng.
Cô ta bỗng nhiên xoay người lại: " Anh Lương Xuyên, hôm nay em nhất định phải giết cô ta!"
Sau đó, giơ dao thẳng đến chỗ Kiều Luyến!
Lần này, cô có chuẩn bị, Kiều Luyến sao có thể bị đâm?
Cô híp tròng mắt, nhướng mày, lắc thân tránh ra.
Vốn một dao kia chậm chạp đủ thời gian để tránh, căn bản sẽ không có chuyện gì.
Thế nhưng tiếp đó... Phát sinh một màn làm cho người ta khiếp sợ!!
Chỉ nghe được "Phập" một tiếng, truyền tới tiếng dao đâm vào thịt.
Kiều Luyến ngừng lại, bỗng nhiên quay đầu, liền thấy dao trong tay Tống Nguyên Hi, đâm vào trong lồng ngực Thẩm Lương Xuyên!
Cái này, cái này sao có thể?
Rõ ràng một dao kia, với thân thủ Thẩm Lương Xuyên có thể né tránh, nhưng mà chuyện này... Vì sao?
Ngực truyền đến đau đớn kịch liệt, làm cho khuôn mặt anh trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh trên trán cũng tuôn ra.Thế nhưng mặt vẫn không chút biểu tình, nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi.
Tống Nguyên Hi cũng kinh ngạc, không thể tin nhìn chằm chằm một dao kia.
Dao gọt trái cây cũng không to, nhưng là một con dao sắc bén, giờ phút này, toàn bộ thân dao đâm vào trong cơ thể của anh, chỉ để lại chuôi dao ở lại bên ngoài.
Cô ta lắc đầu, tròng mắt mở lớn...
Cô ta cảm thấy mình nhất định là nhìn lầm, rõ ràng là đâm về Kiều Luyến, nhưng bây giờ vì sao lại đâm trúng anh Lương Xuyên?
Cô ta bị dọa đến buông tay, vừa muốn lui lại một bước, cổ tay chợt bị người nắm chặt.
Cái tay kia, khớp xương rõ ràng.
Đẹp mắt đến nỗi để cho cô ta từng vô số lần ảo tưởng, bàn tay đó sẽ nắm lấy mình.
Thế nhưng giờ này khắc này, cái tay kia lại lạnh buốt, giống như mang theo điện, làm tay cô ta đau nhói.
Cô ta ngẩng đầu lên, mở miệng nói chuyện: "Em, em... anh Lương Xuyên, em...em không phải là muốn..."
Lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy anh đột nhiên tiến lên một bước, nhìn chòng chọc vào cô ta: "Một mạng đổi một mạng, đủ chưa?"
Đủ chưa?
Đủ chưa?
Tống Nguyên Hi mở to hai mắt, ánh mắt rơi vào một vùng đỏ trên ngực.
Máu đỏ tươi, giống như là hồng thủy vỡ đê, rốt cuộc tìm được cửa đột phá, tranh nhau chảy ra.
Thẩm Lương Xuyên mặc một áo lông đen.
Giờ phút này, vết thương làm màu áo càng đậm thêm...
Cô ta bỗng nhiên buông lỏng dao, cả người không khống chế được lui về sau một bước, đau đớn từ bắp chân truyền tới, làm cho hai chân cô ta mềm nhũn, cả người ngã trên đất!
Tại sao có thể như vậy? cô chưa từng có nghĩ tới, muốn thương tổn anh Lương Xuyên!