Khóe môi giương lên một vòng ý cười.
Trợ lý mở miệng: "Lục tiên sinh, Thẩm Tử Hào không hợp tác..."
Lục Nam Trạch khoát tay: " Lúc đầu tôi cũng không phải tìm cậu ta."
Trợ lý nghi hoặc: " Ý ngài là...?"
Lục Nam Trạch mở điện thoại di động ra, đem thu âm cuộc trò chuyện vừa rồi: "Đưa cho mẹ kế Thẩm Tử Hào, cho Mai Phượng kia nghe."
Trong nháy mắt trợ lý hiểu rõ ý Lục Nam Trạch!
Anh ta gọi điện thoại cho Thẩm Tử Hào, căn bản là không phải để Thẩm Tử Hào hỗ trợ.
Sự tình Thẩm gia trước khi bọn họ đến, cũng là đã tìm hiểu.
Mai Phượng bời vì không có con trai, cho nên vô cùng quan tâm Thẩm Tử Hào, việc bà ta sợ nhất, cũng là Hạ Diệp Hoa cướp đi Thẩm Tử Hào.
Mà bình thường Thẩm Tử Hào biểu hiện giống như không quan tâm Hạ Diệp Hoa, thế nhưng cuộc điện thoại này, lại nói cho đối phương biết, Thẩm Tử Hào rất quan tâm những người đó.
Như vậy.. khẳng định Mai Phượng sẽ không nhịn được ra tay phối hợp bọn họ!
Nghĩ tới đây, trợ lý lập tức cung kính cúi đầu, "Vâng."
Vẫn là Lục tiên sinh có biện pháp!
-
Thẩm Tử Hào cúp điện thoại, liền nhíu lông mày.
Đi lại mấy bước trog phòng liền vụt đứng lên, mở cửa xe, đi thẳng Thẩm gia.
Thế nhưng sau khi lái xe ra ngoài, lại không biết muốn đi đâu, thời điểm đi dạo bất tri bất giác lại đi tới biệt thự trong tiểu khu của Thẩm Lương Xuyên.Xe ngừng tại ven đường vườn hoa, cậu ta ngồi trên ghế lái, nhìn chằm chằm cổng biệt thự.
Kỳ thật chính cậu ta cũng không biết, tại sao mình đột nhiên chạy đến nơi này.
Chỉ là khi nghe được Lục Nam Trạch gọi điện thoại cho mình, cậu ta biết, chỉ sợ, Lục Nam Trạch muốn ra đại chiêu gì rồi.
Thời điểm đang tự hỏi, bỗng nhiên trông thấy một chiếc xe đứng lại bên cạnh, tiếp theo, chỗ ngồi phía sau mở ra, Thẩm Lương Xuyên đi tới trước xe của cậu, gõ gõ cửa sổ xe.
Thẩm Tử Hào trông thấy Thẩm Lương Xuyên, hai đầu lông mày nhất thời có chút chật vật.
Cậu lập tức nhíu lông mày, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: " Tại sao em lại ở chỗ này? Có chuyện gì sao?"
Thẩm Tử Hào lập tức ác lời mở miệng: " Không có gì, tôi chính tới thăm các người một chút, có phải sắp chết đói hay không! Hôm nay Lục Nam Trạch gọi điện thoại cho tôi, để tôi và anh ta hợp tác đối phó các người, tôi đến xem, có phải tôi còn chưa ra tay các người đã xong đời hay không!"
Tuy ngữ khí rất hung ác, thế nhưng Thẩm Lương Xuyên lập tức nghe rõ ý tứ cậu ấy.
Ánh mắt anh trầm xuống, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm Thẩm Tử Hào: " Tử Hào, cám ơn em."
Thẩm Tử Hào hơi đỏ mặt, cả người đều có chút xấu hổ, nhất thời khởi động xe: " Cám ơn tôi? Đầu óc anh có bị bệnh không! Tôi mắng anh mà anh còn cám ơn tôi!"
Sau đó liền khởi động xe, trực tiếp rời đi.
Chờ đến khi cậu rời đi, Thẩm Lương Xuyên còn nhìn theo xe.
Trên gương mặt, hiện lên một chút vui mừng không dễ nhận ra.
Trong lòng Thẩm Tử Hào kỳ thật vẫn luôn có anh, có mẹ nó.
Tống Thành bước xuống xe, hiển nhiên cậu ta cũng nghe được lời Thẩm Tử Hào nói: "Anh Thẩm, xem ra, Lục Nam Trạch không giữ được bình tĩnh rồi."
Mặt Thẩm Lương Xuyên nhíu lại, gợi lên bờ môi: " Cá cuối cùng cũng mắc câu rồi."
Bộ dạng trầm ổn này để Tống Thành nhẹ nhàng thở ra: "Xem ra, tản ra tin tức trong khoảng thời gian này, lại làm đến lòng người bàng hoàng, thật sự là không có phí công rồi! Anh Thẩm, liền nhìn anh phản kích ra sao!"