Nhưng khi xe taxi đứng ở trước biệt thự Thẩm gia, cô xuống xe, nhìn lên biệt thự lớn trước mặt, nhíu mày.
Một lúc sau, cô mới chậm rãi đi vào.
Mới vừa vào cửa, liền thấy Hạ Diệp Hoa và thím Lý mua rất nhiều cá biển trở về, đang đặt trong tủ lạnh.
Trông thấy cô vào cửa, liền lập tức mở miệng: "Tiểu Kiều, con mau xem, cá hôm nay thật tươi!"
Kiều Luyến đi qua, nhìn thoáng qua cá biển, khẽ gật đầu, quay đầu nhìn bốn phía một chút : "Mẹ, Thẩm Lương Xuyên đâu?"
"Há, vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, đi rồi."
Thẩm Lương Xuyên lại không ở nhà?
Kiều Luyến khẽ gật đầu, liền nghe thấy Hạ Diệp Hoa và thím Lý ở đó nói liên miên, nói qua chuyện mời cha mẹ Hạ Noãn Noãn tới nhà ăn cơm, chuẩn bị thực đơn.
Một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Thẩm Lương Xuyên trở về.
Vào cửa liền cởi áo khoác, thế nhưng Kiều Luyến phát hiện, sắc mặt của anh có chút lãnh ý, chỉ là trông thấy người trong phòng, hơi trở nên ấm áp.
Hạ Diệp Hoa nhìn thấy anh, thuận miệng hỏi một câu: "Con vừa mới vội vội vàng vàng đi đâu?"
Thẩm Lương Xuyên vô thức mở miệng: "Không có đi chỗ nào..."
Nhưng lời nói vừa xong, lại cảm thấy, không nên gạt Hạ Diệp Hoa.
Anh mím môi, lúc này mới lên tiếng: "Vừa rồi trại an dưỡng gọi điện thoại cho con, nói là Tống Nguyên Hi yêu cầu gặp con."
Vừa nghe đến tin tức Tống Nguyên Hi, Hạ Diệp Hoa hơi sững sờ, nhìn về phía anh : "Cậy các con, nói cái gì?"
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, liền im lặng quan sát Kiều Luyến, một lúc sau mới mở miệng nói: "Con bé nói, muốn về nhà ăn tết."
Muốn về nhà ăn tết...
Quả nhiên, là Mai Phượng ra chủ ý!
Kiều Luyến nhíu mày, ngẩng đầu lên.
Hạ Diệp Hoa cũng ngây ngẩn cả người : " Vậy con đáp ứng?"
Nói cho hết lời, liền cảm thấy câu nói này của mình thực là nói nhảm.
Nếu như đáp ứng, vậy Tống Nguyên Hi đã sớm theo anh trở về rồi.
Bây giờ nhìn bộ dạng anh, hiển nhiên là không có đáp ứng.
Hạ Diệp Hoa có chút mất mát cúi thấp đầu xuống, nhưng lại giữ vững tinh thần : " Mẹ biết ý của con."
Ý Thẩm Lương Xuyên rõ ràng, anh không có đáp ứng Tống Nguyên Hi, sợ Tống Nguyên Hi lại đến tìm Hạ Diệp Hoa hỏi thăm, cho nên nói trước một tiếng, cũng miễn cho Hạ Diệp Hoa mềm lòng, để Tống Nguyên Hi trở về.
Thế nhưng nghĩ đến một mình Tống Nguyên Hi lẻ loi ở bệnh viện ăn tết, tâm Hạ Diệp Hoa không thoải mái.
Kiều Luyến nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, nhẹ nhàng thở ra.
Nghe được lời Mai Phượng, Kiều Luyến thật sự sợ Tống Nguyên Hi lại làm ra thủ đoạn gì, để Thẩm Lương Xuyên mang cô ta về nhà.
Không phải cô sợ hãi Tống Nguyên Hi trả thù cô, nàng chỉ là sợ hãi, Tống Nguyên Hi lại quấy nhiễu ngôi nhà không yên.
Chờ đến khi ăn cơm tối, cô theo Thẩm Lương Xuyên lên lầu.
Cô nằm ở trên giường, đang suy tư chuyện của Mai Phượng, bên hông chợt xiết chặt, chợt thân thể dựa vào gần cô...
Sau một trận vận động qua đi, sắc mặt Kiều Luyến rất hồng, thở mạnh nằm ở bên cạnh.
Thẩm Lương Xuyên nằm ở bên cạnh cô, ôm cô.
Kiều Luyến có thể nghe được tiếng tim đập của Thẩm Lương Xuyên, rõ ràng như vậy, chân thật như vậy, để cho cô cảm thấy giống như tất cả khó khăn, ở trước nhịp tim này, đều không tính là gì.
Cô hít vào một hơi thật sâu, còn muốn hỏi anh chuyện tám năm trước, đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng lời nói đến bên miệng, nghĩ đến mỗi lần hỏi thăm vấn đề này, phản ứng của anh, cuối cùng vẫn là nuốt trở vào.
Trong bóng tối, Kiều Luyến híp mắt lại.
Anh không nói, cô có thể tra.