Sợi dây chuyền tinh tế, phía dưới lại gắn thêm mấy hình dáng vì sao bằng bảo thạch lam, nổi bật ở dưới ánh đèn trong phòng, lộ ra vô cùng sáng ngời, tản ra ánh sáng.
Ánh mắt Kiều Luyến sáng lên.
Cô bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên nhìn cô: "Xem được không?"
Kiều Luyến gật đầu: "Thật xinh đẹp!"
Cô đưa tay ra: " Tặng cho em sao?"
Từ nhỏ lớn lên ở Kiều gia, cô thấy qua vô số đá quý, thế nhưng viên đá ngôi sao này, vẫn xinh đẹp để cho người ta không dời nổi mắt.
Ưa thích đá quý là thiên tính của phụ nữ, trên mặt cô lập tức phủ lên nụ cười.
Sau đó...
Vươn tay ra, muốn đụng vào dây chuyền kia, Thẩm Lương Xuyên lại rụt tay về.
Kiều Luyến nghi ngờ nhìn về phía anh, chỉ thấy anh mở miệng: "Anh chính cho em xem một chút."
Kiều Luyến:...!!
Nụ cười trên mặt cô, nhất thời cứng đờ.
Gia hỏa này... Khẳng định là anh cố ý.
Bộ dạng cô tức giận, đôi mắt trừng lên vừa tròn vừa lớn, giống như còn sáng ngời hơn đá quý, Thẩm Lương Xuyên nhìn thấy không thể nhịn được bật cười.
Anh đứng lên, đi tới bên cạnh cô: "Đùa em thôi, anh mang lên cho em."
Kiều Luyến:...!!
Gia hỏa này sao lại ác liệt như vậy!
Cô nhếch miệng, chỉ thấy anh chậm rãi mở miệng: " Em cúi đầu xuống."
Lời này rơi xuống, tay của anh liền vén tóc của cô lên.Hôm nay Kiều Luyến đi ra ngoài rất gấp, không có buộc tóc, sợi tóc đen nhánh xõa ra sau lưng.
Thẩm Lương Xuyên vén tóc của cô ra hai bên, ngón tay đụng phải gương mặt trơn nhẵn của cô, ánh mắt anh thì liền rơi vào cái cổ trắng nõn của cô.
Ánh mắt anh trầm xuống, từ từ đeo dây chuyền lên cho cô.
Bởi vì anh cúi đầu, cho nên hô hấp ấm áp, liền phun lên trên cổ cô, để Kiều Luyến cảm giác ngứa một chút, thế nhưng thân thể bị anh giam cầm, lại không cách nào động đậy.
Kiều Luyến cảm giác trong lòng giống như có một ngàn con kiến con đang bò, để cho cô khó mà chịu đựng, thật vất vả ráng chịu đợi anh mang dây chuyền lên cho mình, còn tưởng rằng anh sẽ rời đi.
Còn không có thở phào, lại bị anh ôm lấy eo từ phía sau.
Thân thể Kiều Luyến cứng đờ, cũng cảm giác được đầu anh tựa vào vai cô, chợt, một giọng êm tai trầm ấm, truyền vào trong tai: "Tiểu Kiều, anh không nên khiến em phát cáu. Về sau, lỗi của em, là lỗi của anh, anh sẽ cùng em gánh chịu."
Thân thể Kiều Luyến, lập tức cứng đờ.
Cô ngây ngốc nhìn về phía trước, trong hốc mắt, chợt nổi lên sương mù.
Thì ra, cô xoắn xuýt, kỳ thật anh đều hiểu.
Dù chuyện Lý Thụy là hiểu lầm, thế nhưng thân ở trong làng giải trí, cô cũng không có cách nào làm được mười phần hoàn mỹ.
Có đôi khi, con mắt của mình sẽ lừa gạt mình.
Cho nên, cô xoắn xuýt, khổ sở, vì chính mình rơi vào đường cùng, lưng đeo bao vải nặng nề.
Cô sợ hãi xuất hiện Lý Thụy thứ hai, Lý Thụy thứ ba...
Cô chưa từng có nghĩ tới muốn hại người, năm đó đào nhiều tin tức cho Lão Lưu vậy, chỉ là vì sinh tồn.
Mà bây giờ, anh lại nói ra một câu như vậy để cho cô cảm thấy uất ức.
Dù là phạm sai lầm, anh cũng sẽ cùng với cô gánh chịu.
Cái này so với mất luận lời nói dỗ ngon dỗ ngọt trên thế giới, càng làm cho cô cảm thấy cảm động, tảng đá lớn ép ở trên ngực, cũng cuối cũng rơi xuống.
Cô quay đầu nhìn qua, đôi mắt mang ánh nước, trong bóng đêm, giống như bảo thạch đen sáng rực rỡ, để Thẩm Lương Xuyên đột nhiên cúi đầu, bắt được môi cô.