Đèn đường xuyên thấu qua cửa sổ xe, chiếu vào gương mặt anh tuấn của anh, nghe lời Kiều Luyến, lúc này anh mới chậm rãi nhấc mắt, không có giải thích, chỉ là mở miệng: "Lên xe."
Kiều Luyến ngoan ngoãn lên ghế lái phụ.
Vừa ngồi lên, bỗng nhiên nghĩ đến dáng vẻ máu chảy thành sông hôm qua, lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua, liền phát hiện, nơi này để cái đệm đỏ.
Cái màu sắc này, đều không phối hợp với xe.
Mà lại đỏ thẫm, ngược lại có chút giống máu.
Cho nên, anh đây là nói với mình, cái đệm này, không cần sợ làm bẩn sao?
Cô kéo ra khóe miệng, không được tự nhiên ho khan một cái, sau đó mới nhìn Thẩm Lương Xuyên hỏi: "Cái kia, anh chờ chỗ này bao lâu rồi?"
Thẩm Lương Xuyên khẽ trả lời: "Không bao lâu, vừa vặn ăn cơm gần đây."
Ăn cơm gần đây, có thể ăn trên bốn giờ sao?
Cô đang định tiếp tục hỏi thăm, chợt thoáng nhìn lỗ tai anh có chút đỏ lên.
Đây là... ngại sao?
Cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ cảm thấy một dòng nước ấm, xẹt qua trái tim.
Hôm qua anh mang cô tới tiệc sinh nhật của Mạc Tây Thừa, khuya về nhà, mang nước đường đỏ cho cô, hôm nay lại cố ý chạy tới đón cô về nhà...
Những thứ này, để cho cô không thể ức chế nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Một người đàn ông, đối với cô tốt như vậy, có phải hay không...
Không được, không thể nghĩ lung tung.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, ngăn chặn ý nghĩ trong lòng, khóe môi lại không nhịn được cong lên.
"Muốn ăn cái gì?" Bên tai vang lên tiếng của anh.
Kiều Luyến ngẩn người, lúc này mới ý thức được là Thẩm Lương Xuyên đang nói chuyện.
Cô vội mở miệng: "Không cần, về nhà ăn tùy tiện một chút là được rồi."Đã mười giờ rồi, hiện tại đi ăn cơm, có chút quá muộn.
Cô nghĩ tới đây, có chút áy náy mở miệng lần nữa, "Cái kia, lần sau muộn như vậy, anh không cần chờ tôi..."
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô một cái, cô liền trực tiếp ngậm miệng lại.
Anh nghiêm túc nhìn về phía trước, bộ dạng lái xe mê người: "Cô gái về nhà muộn, không an toàn."
Một câu quan tâm, để gương mặt Kiều Luyến nóng lên.
Cô muốn nói điều gì, nhưng lại không biết làm như thế nào mở miệng, chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Tiếp theo, anh hỏi thăm: "Hôm nay thân thể còn không thoải mái không?"
Kiều Luyến ngẩn người, lúc này mới phản ứng được, anh hỏi chuyện dì cả, vội vàng trả lời: "Còn tốt, bình thường ngày đầu tiên sẽ không thoải mái, ngày thứ hai tốt hơn rất nhiều."
"Ừm."
Một câu thản nhiên, để trong xe an tĩnh lại lần nữa.
Kiều Luyến mím môi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: "Cái kia, tháng này không có mang thai, tháng sau, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Anh nghe nói như thế, tay cầm tay lái có chút dừng lại.
Sau đó trầm mặc một chút, một lúc sau, mới lại "Ừ" một tiếng.
Kiều Luyến chính vì lời xấu hổ của mình, cho nên không có chú ý tới cảm xúc của anh biến hóa.
Cô bắt đầu thất thần.
Mang thai...
Theo lý thuyết, kỳ thật phụ nữ mang thai rất đơn giản.
Mà bọn họ còn tính toán tốt thời kỳ cô rụng trứng, xác xuất thành công vẫn còn rất cao, thế nhưng tại sao lại không có mang thai?
Cô thất vọng đặt tay ở trên bụng, đang ngẩn người, lần nữa nghe được Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Sao tan tầm muộn như vậy?"
Nhắc đến cái này, Kiều Luyến đầy bụng tức giận.
Cô nhất thời không nhịn được nói lầm bầm: "Còn không phải tại Phạm Kiệt!"