Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 885: Thủ đoạn Cuối cùng

: "Chủ tịch Lâm, tại sao?" Lục Tuyết
ngần người, vội vàng hỏi.

"Bởi vì tôi muốn cô giúp tôi làm một
việc." Phan Lâm dập tắt điếu thuốc, chầm
chậm nhin Lục Tuyết.

sa Lục Tuyết ngần ra, lập tức hiều ý của
Phan Lân.

Anh ta muốn mình làm gián điệp, giúp
anh ta theo dõi nhất cử nhất động của nhà
họ Vương!

Nếu như lúc này Lục Tuyết quy hàng
Phan Lâm rồi, vậy tất cả hành động của
nhà họ Vương gần như nằm trong tầm kiểm
soát của Phan Lâm rồi.

Việc này thật sự giúp ích rất nhiều cho

tình hình hiện nay của Dương Hoa.

Nhưng Lục Tuyết lại suy nghĩ rất lâu,
rồi lắc đầu.

"Xin lỗi, Chủ tịch Lâm, tôi e rằng...
không giúp anh được!"

"Tại sao?" Phan Lâm bình tĩnh hỏi.

"Nhà họ Vương đối với tôi rất tốt, nếu
không có nhà họ Vương giúp đỡ, trả chỉ phí
chữa bệnh cho mẹ tôi, mẹ tôi đã không thề
sống đến bây giờ. Chủ tịch Lâm, tôi biết
anh với chủ tịch Long cũng rất tốt với tôi,
nhưng làm người không thể quên nguồn
cội. Đối với tôi, nhà họ Vương cũng giống
nhà của tôi vậy. Anh muốn tôi phản bội nhà
họ Vương... Tôi thật sự không làm được."
Đôi mắt Lục Tuyết dỏ hoe, giọng cô khàn
khàn khẽ nói.

Phan Lâm im lặng nhìn cô, một lúc lâu
sau, đành thở dài.

"Thôi, nếu cô đã nói như vậy, tôi không
ép cô nữa! Cô xem như cũng là người có
tình có nghĩa."

"Xin lỗi, Chủ tịch Lâm, ít nhất tôi cũng
có lỗi với sự bồi dưỡng của công ty anh..."
Lục Tuyết cúi đầu nói.

Hàn Long mang theo hai người tiến
vào.

"Dẫn cô ta đi, trước tiên đóng cửa lại
đã." Hàn Long lãnh đạm nói.

"Đóng cửa?" Lục Tuyết ngần ra: "Chủ
tịch Lâm, anh không giao tôi cho cảnh sát
sao?"

"Nếu như giao cô cho cảnh sát, vậy thì
bại lộ rồi. Cô yên tâm, tôi sẽ không khởi
kiện cô, nhưng cô phải trả giá. Mấy ngày
nay, chắc là cô phải bị nhốt trong cái phòng
nhỏ này rồi. Tôi sẽ cung cấp nước, cung
cấp đồ ăn cho cô, nhưng cô sẽ phải cắt đứt
liên. lạc với thế giới bên ngoài. Hy vọng cô

có thể an phận một chút." Phan Lâm nói.

"Nếu như nhà họ Vương không liên hệ
được với tôi, họ sẽ nghỉ ngờ."

"Cho nên cô phải để điện thoại ở lại
đây, tôi sẽ chủ động nhắn tin cho nhà họ
Vương!" Phan Lâm bình tĩnh nói.

Lục Tuyết hít một hơi thật sâu, không
nói gi.

Hàn Long đưa Lục Tuyết đi rồi, Phan
Lâm tiếp tục xử lý văn kiện.

Hành động của nhà họ Vương và Lâm
Huy quả thực rất nhanh chóng.

7 giờ tối, trên báo buổi chiều Giang
Thành bỗng xuất hiện một tin tức kỳ lạ.

Một gia đình bình thường, sau khi
người cha uống thuốc nhồi máu não của
Dương Hoa, bỗng nhiên rơi vào hôn mê
sâu, đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Mười phút sau, lại có một người đàn

ông năm mươi tuổi cũng bị hôn mê sau khi
uống thuốc nhồi máu não.

Cả hai đều đang được cấp cứu tại
Bệnh viện Nhân dân Giang Thành.

Vốn dĩ loại chuyện này không thu hút
nhiều sự chú ý.

Dù sao người lớn tuổi, mắc rất nhiều
bệnh, nếu nhồi máu não được kiểm soát,
thì cũng sẽ tồn tại nhiều chứng bệnh khác
nửa.

Chỉ là, khi cả hai còn đang cấp cứu,
một luồng dư luận đột nhiên vô cớ xuất
hiện, công bố do thuốc của Dương Hoa tiết
kiệm chỉ phí, khiến bệnh nhân gặp rất nhiều
rủi ro khí sử dụng.

Dư luận này xuất hiện đã gây nên một
trận sóng to gió lớn.

Hàn Long vội vàng tìm người tiến hành
quảng bá, đồng thời gửi thuốc đi giám định,

rồi công bố thư giám định đề làm sáng tỏ
tin đồn thất thiệt này.

Nhưng sau lần quảng bá này, trên
mạng lại bất ngờ xuất hiện một tiếng nói,
khiến những người vốn dĩ đã bỏ qua tin đồn
lại đặt ra nghi vấn.

"Dựa vào giấy hướng dẫn sử dụng của
loại thuốc nhồi máu não này, thực ra không
có vấn đề gì."

Thoạt nhìn, câu nói này dường như
chứng minh thuốc nhồi máu não không có
vấn đề gì, nhưng kết hợp với thân phận của
người này, khiến người ta không khỏi suy
nghĩ lung tung.

Cựu nhân viên của Dương Hoa, Tiết
Gia Khải, giám đốc sản phẩm vừa mới bị
Dương Hoa sa thải!

Tiết Gia Khải bị sa thải, thật ra việc anh
ta có lên tiếng hay không không quan

trọng.

Nhưng câu nói như vậy thực sự khiến
người khác hoang mang khó hiểu.

Chỉ sau vài phút, Tiết Gia Khải lại đăng
một tin nhắn khác lên mạng.

"Di chứng của một loại thuốc, có thể
sẽ tồn tại rất lâu trong cơ thể!"

Sau một giây đăng tin, Tiết Gia Khải đã
nhanh chóng xóa nó đi.

Việc lảng tránh do xóa tin nhắn như
vậy, có thể nói là hoàn toàn châm ngòi cho
sự nghỉ ngờ của cư dân mạng.

Đồng thời, lại có thêm vài bệnh nhân
sau khi sử dụng thuốc nhồi máu não của
Dương Hoa đã được đưa đến khoa hồi sức
cấp cứu của bệnh viện. Bạn đang đọc truyện

tại website Tamlinh247.com

Đã nói rõ rồi, thuốc có vấn đề nhé!

Việc này ngay lập tức khiến trên mạng
nổ tung.

Tất cả mũi dùi và dư luận trong phút
chốc đều chĩa về phía Dương Hoa.

Giám sát viên cũng tức tốc đến trụ SỞ
chính của Dương Hoa trước tiên, tái kiểm
duyệt quy trình sản xuất thuốc của Dương
Hoa.

Mặc dù đã kiểm tra qua vài lần, đều
thấy không có vấn đề gì, nhưng dư luận
trên mạng thật sự là quá khủng khiếp rồi.

Di chứng vẫn có thời gian ủ bệnh?

Mà còn rất lâu?

Ai mà không lo lắng?

Một thời gian, thuốc của Dương Hoa
chịu đủ mọi chất vấn. Một lần nữa, thị
trường chứng khoán bị ảnh hưởng, thậm
chí ngay cả doanh số bán ra đều gặp trục
trặc.

Đợt sóng gió này có thể nói là vô cùng
chết người.



Chịu đả kích bởi nhiều chuyện của
Lâm Huy, các thị trường phát triển trước
đây của Dương Hoa đã bị thu hẹp nghiêm
trọng, phải dựa vào hai khoản thuốc này
chống đỡ. Nếu hai khoản thuốc này xảy ra
vấn đề, vậy thì Dương Hoa đã có thể xem
như là xong luôn rồi.

Nhưng mà, họa vô đơn chí.

"Chủ tịch Lâm! Có chuyện rồi!"

Hàn Long chầm chậm chạy vào, thở
hồn hền gọi.

"Nhà máy nhận được chỉ thị, phải tạm
dừng sản xuất loại thuốc mới, nói là cần
phải tiến hành kiềm tra đo lường lại an toàn
và rủi ro tiềm ẩn của loại thuốc mới!" Hàn
Long vội nói.

Cây bút trong tay của Phan Lâm bất
giác cứng đờ, còn đôi chân mày anh thì
nhíu cả lại.

"Lâm Huy đã sử dụng đến thủ đoạn
cuối cùng rồi sao..."

----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK