Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2060: Tù nhân

Để chủ nhà họ Kiều đến đây gặp Phan Lâm?

Hoang đường!

Kiều Tín Mạnh vẫn bình an vô sự, trên thực tế, đối với hai người họ, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Hai mươi mấy thành viên của nhà họ Kiều có được cứu hay không cũng không quan trọng, ít nhất họ cũng đã có lời giải thích với cha của Kiều Tín Mạnh.

Nếu Phan Lâm không chịu hợp tác, bọn họ cũng không ngần ngại mà phế luôn Phan Lâm ở đây, để mang về nhà họ Kiều.

"Tên họ Lâm kia, hình như người đang không hiểu tình hình đúng không, người cho rằng mình có tư cách sao?” Kiều Đức Trọng nhẹ giọng nói, anh ta đã thầm đắc lực rồi.

Vẻ mặt Kiều Trung Bảo cũng trở nên lành lạnh, nhìn chằm chằm Phan Lâm nói: "Kêu gia chủ của chúng ta đích thân tới đây? Chỉ sợ cái đất Giang Thành này sẽ bị lật lên thôi! Không ai được yên ổn!"

"Thật không? Vậy thì tôi càng phải mong chờ hơn nữa, ồ đúng rồi, căn phòng đằng kia là chuẩn bị cho các anh, các anh có thể đó.

Phan Lâm chỉ vào phòng trong góc. "Thật thú vị! Haha, rất thú vị!"

Kiều Đức Trọng tức giận đến mức cười đáp lại, sát khí trong mắt càng ngày càng nhiều. "Kiều Đức Trọng!" Kiều Trung Bảo thở dài.

“Tôi hiểu rồi” Kiều Đức Trọng gật đầu, quay đầu sang ngang: “Cậu chủ, ngài đứng ở phía sau chúng tôi, đừng chạy lung tung, hiện tại chúng tôi được lệnh đưa bác sĩ Lâm trở về!”

"Đừng giết anh ta, tốt nhất nên phế anh ta và bắt anh ta về. Tôi sẽ tra tấn anh ta!" Kiều Tín Mạnh nói một cách dứt khoát. Cả hai không nói, nhưng cùng nhau bước tới, sẵn sàng động thủ.

Phan Lâm vẫn ngồi ở trên ghế, thần sắc bình tĩnh, lãnh đạm nhìn hai người.

Điều này cũng tương tự với những người khác trong phòng chờ.

Mặc dù bầu không khí rất căng thẳng, nhưng họ dường như không cảm nhận được điều đó.

Điều này có thể khiến Kiều Trung Bảo và Kiều Đức Trong bối rối.

Bác sĩ Lâm bình tĩnh như vậy, lẽ nào có cái gì chống lưng hay sao?

Không quan tâm!

Kiều Đức Trọng khịt mũi, định ra tay trước.

Nhưng ngay khi hắn định giơ tay định giết, thì một giọng nói đột nhiên vang lên.

"Cái gì? Bác sĩ Lâm, anh lại mời một vị khách mới à?"

Khi những lời này được phát ra, cả hai không khỏi quay đầu nhìn lại.

Trong phút chốc, Kiều Đức Trọng như bị sét đánh, đứng ngây ngốc, thất thanh nói: "Ngài là ... Ngài Viêm Hận ??"

Hóa ra là đội trưởng Đội phán quyết Thiên Khải Viêm Hân đã đến rồi!

"Hửm?"

Viêm Hận sững người một lúc, liếc nhìn Kiều Đức Trọng, một lúc lâu sau anh ta mới nhận ra là ai: "Cậu là Kiều Đức Trọng của nhà họ Kiều?"

"Là tôi, ngày Viêm Hận vẫn có thể nhớ mình đã ở đây. Thật sự là một vinh dự được ở đây, nhưng Ngài Viêm Hận, tại sao ngài lại đây?" Kiều Đức Trọng sững sờ hỏi. Nhà họ Kiều đã có một số hợp tác với liên minh thương mại, liên minh thương mại có quan hệ rất mật thiết với hội nghị, Kiều Đức Trọng tự nhiên có cơ hội tiếp xúc với hội nghị.

Và tình cờ, Kiều Đức Trọng đã nhìn thấy phong cách của đội phán quyết Thiên Khải, đặc biệt là đội trưởng Viêm Hận, khiến anh. ta vô cùng ngưỡng mộ.

Nhưng mà, sau khi nghe được câu hỏi của Kiều Đức Trọng, vẻ mặt của Viêm Hận có chút kỳ quái, phải một lúc sau mới nói: "Tại sao tôi lại ở đây? Không phải giống với cậu sao?"

“Như chúng tôi sao?” Kiều Đức Trọng sửng sốt, Bằng Sương cười chế nhạo: “Xem ra vị bác sĩ Lâm này quả thực khiến cho cả thiên hạ đều căm ghét! Ngay cả hội nghị cũng muốn xử lí anh ta, xem ra hôm nay sẽ là ngày tàn của bác sĩ Lâm này rồi!"

"Xử lí?"

Viêm Hận càng ngày càng không hiểu lời Kiều Đức Trọng.

Kiều Trung Bảo vỗ vai Kiều Đức Trọng.

“Hả?” Kiều Đức Trọng nhìn Kiều Trung Bảo với vẻ khó hiểu.

Lúc này, Kiều Trung Bảo sửng sốt và không thể tin được, nhìn Viêm Hận một cách ngu ngốc, như người mất hồn.

"Sao vậy? Sao lại có biểu cảm vậy này?" Kiều Đức Trọng trầm giọng hỏi.

hỏi.

“Kiều Đức Trọng, người này... người này... thật sự là đội trưởng của Đội phán quyết Thiên Khải... ngài Viêm Hận?” Kiều Trung Bảo

"Ừ đúng rồi, cậu chưa từng thấy ngài ấy sao? Tôi với Đội trưởng Viêm Hận cũng quen biết, có thể coi như bạn bè." Kiều Đức Trọng mỉm cười.



"Anh không nhận nhầm chứ?"

"Làm sao có thể chứ? Không bao giờ nhận nhầm được! Rốt cuộc là cậu sao vậy?" Kiều Đức Trọng càng ngày càng không hiểu.

Nhưng khi lời nói này vừa dứt, sắc mặt Kiều Trung Bảo tái nhợt và đột ngột lùi lại vài bước.

Kiều Tín Mạnh bên cạnh anh ta cũng gần như không thể đứng vững.

"Các cậu... chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Kiều Đức Trọng vừa mở miệng liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Phải một lúc sau Kiều Trung Bảo mới hoàn hồn lại, anh ta hít vài hơi rồi run rẩy nói: "Lúc anh bế quan nửa năm trước, nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì! Đội phán quyết Thiên Khải này ... đã mất tích đúng nửa năm rồi!"

“Mất tích?” Kiều Đức Trọng như bị sét đánh.

"Hội nghị cử hàng nghìn người đến điều tra sự biến mất của Đội phán quyết Thiên Khải, nhưng họ không tìm thấy dấu vết nào của nó. Nếu người này là đội trưởng Đội phán quyết Thiên Khải, Viêm Hận, thì điều đó có nghĩa là..."

"Đúng"

Không đợi Kiều Trung Bảo nói xong, Viêm Hận vẻ mặt trống rỗng nói: "Ta vô dụng nên trở thành tù nhân của bác sĩ Lâm. Ta bị giam ở đây."

"A?"

Kiều Tín Mạnh, Kiều Đức Trọng và Kiều Trung Bảo đã bị sốc.

Đội Phán quyết Thiên Khải ... thực sự đã bị người khác bắt ...

“Hai người ở đằng kia là thành viên trong Đội phán quyết Thiên Khải của ta” Viêm Hận chỉ vào hai người trước đó đã chơi bi-a.

Kiều Tín Mạnh run lên và không thể tin được.

Kiều Tín Mạnh bên cạnh anh ta cũng gần như không thể đứng vững.

"Các cậu... chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Kiều Đức Trọng vừa mở miệng liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Phải một lúc sau Kiều Trung Bảo mới hoàn hồn lại, anh ta hít vài hơi rồi run rẩy nói: "Lúc anh bế quan nửa năm trước, nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì! Đội phán quyết Thiên Khải này ... đã mất tích đúng nửa năm rồi!"

“Mất tích?” Kiều Đức Trọng như bị sét đánh.

"Hội nghị cử hàng nghìn người đến điều tra sự biến mất của Đội phán quyết Thiên Khải, nhưng họ không tìm thấy dấu vết nào của nó. Nếu người này là đội trưởng Đội phán quyết Thiên Khải, Viêm Hận, thì điều đó có nghĩa là..."

"Đúng"

Không đợi Kiều Trung Bảo nói xong, Viêm Hận vẻ mặt trống rỗng nói: "Ta vô dụng nên trở thành tù nhân của bác sĩ Lâm. Ta bị giam ở đây."

"A?"

Kiều Tín Mạnh, Kiều Đức Trọng và Kiều Trung Bảo đã bị sốc.

Đội Phán quyết Thiên Khải ... thực sự đã bị người khác bắt ...

“Hai người ở đằng kia là thành viên trong Đội phán quyết Thiên Khải của ta” Viêm Hận chỉ vào hai người trước đó đã chơi bi-a.

Kiều Tín Mạnh run lên và không thể tin được.

Nhưng trong giây tiếp theo, Viêm Hận thậm chí còn mọi người bị sốc dữ dội.

Anh ta lại giơ tay lên, chỉ vào người phụ nữ đang đọc sách trong góc, khàn giọng nói: "Về cô ấy, các người cũng nên làm quen. một chút mới phải!".

"Cô ấy ... Cô ấy là ai?" Kiều Đức Trọng run rẩy hỏi.

“Chủ của liên minh kinh doanh, Bạch Họa Thủy!” Viêm Hận khàn khàn nói.

Bịch!

Kiều Tín Mạnh lập tức ngồi trên mặt đất.

Kiều Trung Bảo và Kiều Đức Trọng giống như pho tượng, đứng ngây ngốc một chỗ ...

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK