Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1425: Mỹ nam kế

Đôi mắt Phan Nhã Nam mở to, toàn thân

run rẩy lợi hại hơn.

Nhìn nước ao chậm rãi nhuộm đỏ, trong

đầu cô ta trống rỗng.

Cô ta cảm thấy hai chân mình rất nặng,

giống như bàn chân và mặt đất dính vào

nhau, làm thế nào cũng không nâng lên nổi.

“Sao thế? Vì sao còn không nhanh đi

xuống, chẳng lẽ còn muốn chúng tôi giúp

cô?” Triệu Minh Nguyệt la lên, trên mặt lộ ra

không vui.

Phan Nhã Nam run run, cẩn thận nhìn

Phan Lâm một cái.

“Sư huynh, tôi... Tôi đi xuống thật sự

không sao chứ?”

“Đương nhiên, nhưng cô phải bình tĩnh

lại! Đừng khẩn trương như vậy, nếu không sẽ

bị bọn họ nhìn ra được sơ hở!” Phan Lâm

nhỏ giọng nói: “Tin tưởng mình! Cô nhất định

có thể làm được!”

Phan Nhã Nam hít sâu một hơi, không có

lựa chọn, chỉ có thể chậm rãi đi xuống.

Râm!

Nước rất nóng, nhưng Phan Nhã Nam lại

cảm thấy lạnh thấu xương.

Cô ta nhìn chằm chằm phía trước, biết

nếu xuống nước đi chậm rãi, chắc chắn sẽ

chết rất khó coi, kết quả là cô ta dùng lực vèo

một tiếng.

“ÁI"

Liên chạy vê phía đối diện nước thay da

E-niờ lạt Eiain TS %4y saiLkp

đổi thịt.

Ào àol

Nước ao bị cô ta đẩy rung động rào rào.

Phan Nhã Nam trực tiếp nhắm mắt lại,

chạy về phía trước, mà vừa chạy vừa kêu to.

Giống như nước ao khiến cô ta vô cùng

đau đớn.

Các đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở xung

quanh nhao nhao nhìn cô ta, cả đám cau

mày.

Cuối cùng.

Râm!

Phan Nhã Nam đâm phải thứ gì đó,

người “ôi” một tiếng ngã vào trong ao nước,

lúc này cô ta mới không nhịn được mở mắt

ra.

Nhưng thấy mình đi tới tận cùng ao

thánh và đến chỗ tảng đá rồi.

Đến nơi rồi sao?

Phan Nhã Nam kinh hãi, lập tức ý thức

được gì đó, người đứng bật dậy, sau đó ngơ

ngác nhìn đẳng trước.

Ba bốn giây sau, cô ta hơi cứng ngắc bò

từ trong ao ra.

“Thông qua rồi sao?”

“Chúc mừng em, sư muội! Em đã trở

thành đệ tử chính thức của Hồng Nhan Cốc

chúng ta rôi! Người đâu, lập tức đưa cô ấy đi

thay quần áo!” Triệu Minh Nguyệt mở miệng

nói.

Hai đệ tử nữ lập tức đi tới.

Phan Nhã Nam ra vẻ mê mang, chuẩn bị

đi cùng bọn họ.

Bỗng nhiên cô ta giả bộ nhớ ra chuyện gì

đó, vẻ mặt khẩn trương la lên: “Kỳ Lân đâu?

Kỳ Lân đâu? Kỳ Lân ở đâu rồi? Tôi... Tôi

muốn Kỳ Lân...”

Cô ta vèo một tiếng đột nhiên ôm đầu,

giống như vô cùng đau đớn.

Đệ tử nữ của Hồng Nhan Cốc ở bên cạnh

hoảng sợ.

Phan Lâm hiểu ý, lúc này sải bước tiến

lên trước.

“Cô Nhã Nam, cô không sao đấy chứ?”

Phan Lâm thân thiết nói.

“Sư tỷ, chuyện này là sao đây? Không

phải nói người nào đi qua ao thánh xong sẽ

mất đi trí nhớ sao? Vì sao Phan Nhã Nam

này còn có thể nhớ được người đàn ông

này?” Vẻ mặt đệ tử nữ ở bên cạnh kinh ngạc,

đè thấp giọng hỏi Triệu Minh Nguyệt.

“Chị cũng không rõ lắm.” Triệu Minh

Nguyệt cũng mờ mịt, đôi mắt lạnh lùng.

Mà vào lúc này, Gia Linh đột nhiên đứng

dậy.

“Chức năng của nước ao này là lãm hỗn

loạn lối suy nghĩ của con người, không phải

là xóa sạch đi, nếu đại não không bị ảnh

hưởng hoàn toàn, vẫn còn một chút trí nhớ

còn sót lại!" Gia Linh nói.

Đám đệ tử lập tức hiểu ra.

“Vậy sư tỷ... Làm sao bây giờ?” Triệu

Minh Nguyệt nhướng mày, đi tới bên cạnh

Gia Linh, nhỏ giọng nói: “Phía trên dặn dò,

cho dù Phan Nhã Nam khảo hạch thành

công hay thất bại, đều giết chết tên Kỳ Lân

này! Nhưng nếu thành công, Phan Nhã Nam

không còn trí nhớ, không biết anh ta, giết

chết anh ta sẽ không có ảnh hưởng gì đối với

Phan Nhã Nam, mà bây giờ Phan Nhã Nam

còn trí nhớ đối với anh ta, nếu chúng ta ra tay,

sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với Phan Nhã Nam,

làm thế nào bây giờ đây?”

Gia Linh suy nghĩ một lát, lạnh nhạt nói:

“Để Kỳ Lân đi đi”

“Đi sao? Không đi được! Điều kiện Phan

Nhã Nam nguyện ý gia nhập Hồng Nhan Côc

chúng ta là muốn Kỳ Lân ở lại bên cạnh cô

ta! Sao cô ta có thể để Kỳ Lân rời đi?”

“Ở lại bên cạnh sao? Như vậy sao được?

Sao Hồng Nhan Cốc chúng ta có thể thu

nhận đàn ông?” Gia Linh nhíu mày hỏi.

“Nhưng lúc trước phía trên đã đồng ý với

Phan Nhã Nam ïồi.”

“Nói như vậy thì không có lựa chọn nào

nữa rồi! Chỉ có thể để người đàn ông tên Kỳ

Lân này ở lại.” Gia Linh lạnh nhạt nói.

“Chuyện này tuyệt đôi không được!”

“E rằng Hồng Nhan Cốc chúng ta sẽ bị

người đàn ông này làm bẩn mất!”

“Thật sao?”

“Sư tỷ, chúng em tuyệt đối không đồng ý!”

Lúc này không chỉ Triệu Minh Nguyệt

không đồng ý, ngay cả đám đệ tử của Hồng

Nhan Cốc còn lại cũng không đồng ý rồi.

Bọn họ có thể trở thành đệ tử của Hồng

Nhan Cốc, đều là trải qua lễ rửa tội của nước

thánh, trí nhớ cũng nhận lễ rửa tội tư tưởng

của Hồng Nhan Cốc, đối với đàn ông đều vô

cùng kháng cự.

Có thể để người đàn ông tên Kỳ Lân

đứng ở đây, đã là nhân nại lớn nhất của bọn

họ rồi. Nếu cho người này ở lại Hồng Nhan

Cốc, sao bọn họ có thể đồng ý?

Gia Linh hơi đau đầu.

Lúc này chỉ có thể gọi trưởng lão tới.

Nhưng đúng lúc này, “Kỳ Lân" đột nhiên

tháo kính ra, nghiêm túc nói với Triệu Minh

Nguyệt: “Cô Nguyệt, vì sao tình hình của cô

Nhã Nam có chút không thích hợp lắm?”

Triệu Minh Nguyệt đang định nói chuyện,

nhưng mà tầm mắt đảo qua “Kỳ Lân”, lúc này

cô ta ngây ngẩn cả người.

Đám đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở xung

quanh cũng đều kinh hãi, tầm mắt nhìn chằm

chằm “Kỳ Lân.

Chỉ thấy Kỳ Lân bước tới, đứng trước mặt

Triệu Minh Nguyệt, giọng điệu có chút chất

vấn nói: “Cô Nguyệt, cô có nghe tôi nói

chuyện hay không? Rốt cuộc cô chủ nhà tôi

bị làm sao thế?”

“Hả? Chuyện này..." Triệu Minh Nguyệt

lấy lại tinh thần, nhưng cảm thấy trái tim đập

loạn lên, hơi thở cũng hơi đồn dập, cô ta

không thể phát giận được nữa, trái lại có chút

tâm hoảng ý loạn nói: “Cô ấy không sao, cô

ấy... Cô ấy hẳn là mệt mỏi quá, nghỉ ngơi một

lát là được rôi!”

Gia Linh ở phía sau thấy thế, thì vô cùng

kinh hãi.



Cô ta cũng thấy được giá trị nhan sắc

của “Kỳ Lân”.

Cho dù cô ta luôn trái tim nhạt như nước,

lúc này trái tim cũng đập rộn lên, nhưng

không dữ dội như đám Triệu Minh Nguyệt.

“Nghỉ ngơi sao? Được, mong cô lập tức

sắp xếp phòng cho tôi và cô chủ nghỉ ngơi,

ngoài ra, toàn bộ hành trình tôi cần phải làm

bạn với cô ấy.” Kỳ Lân nghiêm túc nói.

“Chuyện này... Tôi phải nói với bê trên

đã.” Giọng điệu của Triệu Minh Nguyệt dịu

dàng hơn không ít.

“Còn phải nói với phía trên sao? Lúc vào

cốc không phải đã nói sẽ cho tôi ở trong cốc

sao?”

“Phải... Phải không? Được rồi... Anh...

Anh ở đây đi, người đâu, nhanh sắp xếp

phòng cho Nhã Nam sư muội và anh Kỳ

Lân...' Triệu Minh Nguyệt vội nói.

“Dạ... Sư tỷ...”

Đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở bên cạnh

nói, vội tiến lên trước.

Nhưng mà lúc này, đệ tử ở bên kia vội

vàng chạy ra: “Hằng sư tỷ, để em dẫn đám

Nhã Nam sư muội qua đó cho.”

“Không được, vẫn nên để chị làm thì hơn!”

“Các vị sư tỷ đã mệt mỏi rồi, để em đi

cho, Nam sư muội, anh Kỳ Lân, mời đi bên

này!”



“Để em đưa đi cho!”

Cả đám đệ tử nhao nhao vây tới, tranh

giành muốn dẫn Phan Nhã Nam và Phan

Lâm đi.

“Khốn nạn, tất cả cút hết ngay cho tôi!”

Triệu Minh Nguyệt nổi giận, lập tức hét to.

Tất cả đệ tử nữ đều run lên, vội vàng lùi

về phía sau.

“Còn ra thể thống gì nữa?” Triệu Minh

Nguyệt trừng mắt với những người này một

cái, sau đó nói với 'Ky Lân cũng là Phan Lâm:

“Hai người đi theo tôi đi!”

Sau khi nói xong, cô ta lập tức đi trước

dẫn đường.

Lúc này Phan Lâm đỡ Phan Nhã Nam

tiến lên.

Mà Gia Linh thì có vẻ mặt hoang mang

và lo lắng liếc nhìn Phan Lâm một cái.

Không biết vì sao, cô ta cảm thấy Kỳ Lân

này... Có chút không đúng lắm...

----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK