Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1830: Cốt châm

Độ sắc bén của Bảo đao gọt xương là điều
không thể nghi ngờ.

Cung chủ Mạc Tâm cũng có thể cảm nhận rõ
ràng bảo đao của mình đã hoàn toàn xuyên thẳng
vào cơ thể Phan Lâm.

Nhưng tại sao người này vẫn chưa chết?

Có phải là do sức sỗng quá mạnh mẽ nên đã
níu kéo lại chút hơi tàn không?

Đúng vậy! Chính xác là như vậy!

Cung chủ Mạc Tâm nghiến răng dùng hết sức
nện mạnh con dao, cố gắng đâm bảo đao gọt
xương vào người Phan Lâm một lân nữa.

Nhưng lần này, bà ta kinh ngạc phát hiện sức
lực của bản thân không mạnh bằng Phan Lâm!

Cho dù bà ta có cố gắng đến đâu cũng không
làm được gi!

Mạc Tâm kinh hãi tột cùng.

Có cái gì đó không đúng!

Nếu như người này chỉ là dựa vào sinh lực
mạnh mẽ chống đỡ, làm sao còn có cường hãn
như vậy?

Chẳng lẽ những tổn thương do Bảo đao gọt
xương gây ra trên người anh ta hoàn toàn không
ảnh hưởng đến anh ta chút nào hay sao?

Mạc Tâm trong nháy mắt nâng một chưởng
lên, chưởng mạnh vào ngực Phan Lâm.

Một chưởng này tích tụ toàn bộ sức mạnh
toàn thân của bà ta, uy lực vô hạn, cộng thêm có

bột độc trợ lực, sức sát thương kinh người.

Bộp!

Phan Lâm thật sự buông tay ra, cả người lui
lại về phía sau, thân thể có chút chao đảo không
đứng vững.

Anh cúi đầu xem xét, trên ngực xuất hiện một
dấu bàn tay bị ăn mòn, máu thịt trộn lẫn be bét,
nhìn khiến người ta buôn nôn.

Phan Lâm nhướng mày liếc mắt nhìn bà ta,
anh liên cầm lấy một cái kim bạc lên trên đầu.

Nếu anh không kịp thời dùng kim châm, độc
tố ăn mòn này sẽ lập tức lan tràn khắp người,
toàn bộ lồng ngực của Phan Lâm cũng sẽ bị ăn
mòn đến mức không còn thứ gì.

Tuy nhiên chỉ sau vài phát phút, Phan Lâm đã
phải hứng chịu hàng loạt đòn tấn công như vũ
bão của Mạc Tâm.

Phan Lâm ra sức chống cự hết cái này đến
cái khác, nhưng vết thương sâu ở ngực vẫn luôn
ảnh hưởng đến anh, anh hoàn toàn không thể bỏ
qua vết thương này để chiến đấu.

Bốp! Bốp! Bốp!

Một tiếng động giỗng như thứ gì đó bị bóp
nghẹt vang lên, xương lông ngực của Lâm Dương
suýt chút nữa bị sức mạnh khổng lồ của Mạc Tâm
đánh cho tan vỡ, cả thân người anh không thể
không lùi lại, cuối cùng anh đụng phải một bức
tượng to lớn bên ngoài Nhật Nguyệt Tinh cung rồi
mới dừng lại.

Bốp!

Bức tượng run rẩy sau khi bị va đập, những
vết nứt đã được lấp đầy trước đây vỡ ra, nó lập
tức trở thành đống đổ nát.

Hự!

Phan Lâm phun ra một ngụm máu tươi.

Người ta chỉ nhìn thấy một dòng máu chảy
ròng ròng dưới lớp mặt nạ sắt.

Điều này cho thấy sự công kích của Mạc Tâm
không phải không có tác dụng.

Nhưng điều khiến bà ta kinh ngạc nhất chính
là Phan Lâm đã thực sự chống đỡ được!

Nếu là người khác, có lẽ dưới những đòn tấn
công này của bà ta đã đủ khiến kẻ đó chết mấy
lân.

Hơn nữa, Bảo đao gọt xương của bà ta đã
đâm thẳng vào tìm của anh, và trái tim của anh bị
chọc thủng vài lỗ nhìn xuyên qua, tại sao anh vân
không chết?

Người này thật là kỳ lạ.



Cung chủ Mạc Tâm nâng cao cảnh giác cao



----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK