Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1782: Hổ lạc vào bầy dê

Không một ai trong số bọn họ ngờ rằng Phan
Lâm lại dám nói ra những lời như vậy. Chuyện này
đã không còn đơn giản là tuyên chiến hoặc khiêu
khích nữa rồi! Những lời ấy không khác nào giãm
đạp toàn bộ Giang Hương Thư Các xuống dưới
chân, không thèm để Giang Hương Thư Các vào
trong mắt!

Thảo nào người của Giang Hương Thư Các lại
mất khống chế như vậy. Bất cứ ai khi nghe được
những lời như vậy làm gì còn nhẫn nại được chứ?

"Giảng sư Thục Hồng, bà đừng để bụng! Phan
Lâm trẻ tuổi nóng tính, lời nói ra có chút quá
khích. Bà coi như người lớn không chấp trẻ nhỏ,
không nên chấp nhặt với cậu ta làm gì" Nhị Tôn

Trưởng thấy tình thế đã mất không chế, lập tức
bước ra ngăn cản.

"Quá khích? Tôi thấy dáng vẻ của cậu ta đâu
có giống người trẻ tuổi quá khích” Giang Thục
Hồng hừ lạnh nói.

"Giảng sư Thục Hồng bớt giận, bớt giận..."

Nhị Tôn Trưởng chỉ có thể không ngừng
khuyên nhủ bà ta, sau đó thấp giọng quát Phan
Lâm bên cạnh: "Nhóc con, con đang làm cái gì
thế? Con điên rồi sao? Con có biết bản thân mình
đang làm gì không? Con đang tìm chết đấy!"

"Nhị Tôn Trưởng không cần phải lo lắng, con
có thể giải quyết được" Phan Lâm cười nói.

"Con giải quyết cái shit ấy!" Nhị Tôn Trưởng
bày ra dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không nên kim,
nghiêm túc mắng: "Con thật sự cho rằng bản thân
mình là Đại La Kim Tiên gì gì đó hả? Ta thừa nhận

đúng là con có chút thực lực, thể nhưng người
hiện giờ con đang đối mặt chính là cả một đội
quân tinh nhuệ của Giang Hương Thư Các đấy!
Một mình con lấy gì ra để đánh bại bọn họ? Hai
quyền khó địch bốn tay! Con muốn ném mạng
bản thân đi đấy à?"

"Nhị Tôn Trưởng...

"Phan Lâm, con đừng nói gì hết! Ta biết, con
đang cảm thấy hoạt độc của mình chữa không
được, chẳng còn sống được bao lâu nữa nên mới
tự mình giận mình, có đúng không? Thật ra... con
hoàn toàn không cần nghĩ như vậy. Ta đã nghĩ
thay con rồi, con đến kho thuốc lấy thuốc ở đó
dùng có thể chống đỡ một quãng thời gian. Sau
đó ta sẽ giúp con ổn định hoạt độc, chậm rãi
chữa trị. Con vẫn có một chút hi vọng sống. Bây
giờ ta cũng không ôm bất cứ kỳ vọng gì với con
nữa, chỉ hy vọng tương lai sau này khi hoạt độc
đã được giải trừ, con có thể ra chút sức vì Trường

Sinh Thiên Cung. Như vậy, cũng không uổng công
ta đã trả giá vì con." Nhị Tôn Trưởng thở dài, trong
mắt toát ra một tia thương cảm.

Phan Lâm có chút khó mà tin nổi nhìn Nhị
Tôn Trưởng.

Trường Sinh Thiên Cung đã đối xử với Nhị
Tôn Trưởng như vậy, thế mà cho đến giờ phút này
Nhị Tôn Trưởng vẫn muốn làm việc vì Thiên Cung.

Người này hơi trung thành một cách quá mức
rồi thì phải.

"Nhị Tôn Trưởng, con hiểu ý của người, nếu
không thì như vậy đi... Người cứ để con đi thử
xem! Nếu như không địch lại được, con sẽ từ bỏ,
được không?" Phan Lâm thở hắt ra nói.



"Con còn chấp nhất như vậy làm gì?" Nhị Tôn
Trưởng nhìn chăm chú vào Phan Lâm, cuối cùng
ông ta vẫn không ngăn nổi người này đâm đầu



----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK