Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu Nghị cau mày trầm tư một hồi, ngẩng đầu hỏi:

- Đào Thanh Ly tại sao còn không chịu buông tay? Nàng ta bây giờ bỏ Thủy Hành cung đi Thiên Ngoại Thiên còn có thể có chút mặt mũi. Nếu bị người ta đuổi chạy tới Thiên Ngoại Thiên, sẽ không dễ nhìn như vậy nữa.

Tư Không Vô Úy thở dài:

- Lão đệ, ngươi chỉ mong nàng ta đi Thiên Ngoại Thiên thôi đúng không? Thiên Ngoại Thiên có thể thu dụng nàng ấy, nhưng lại không thể thu dung ta. Quan trọng nhất là, Thanh Ly không cam lòng. Đào bà bà giữ Thủy Hành cung đã nhiều năm như vậy, nàng ta vừa tiếp nhận tới tay liền đánh mất rồi, cảm giác không có biện pháp đối mặt với Đào bà bà trên trời có linh thiêng.

Triệu Phi cũng nói:

- Nếu như có hi vọng đương nhiên vẫn là nên tranh thủ một chút, đi Thiên Ngoại Thiên ăn nhờ ở đậu, tài nguyên tu hành không có thể so sánh với khi trấn giữ Thủy Hành cung. Huống chi ích lợi của ba người chúng ta mà nói, cũng nên tranh thủ một chút, không có đạo lý chắp tay nhường cho người khác!

- Lời này nói có lý, những thứ mà chúng ta lấy mang liều mà có, sao có thể chắp tay nhường cho người!

Miêu Nghị bỗng nhiên đưa tay nói với Tư Không Vô Úy:

- Đưa bổ nhiệm pháp chỉ cho ta!

- Cái gì?

Tư Không Vô Úy sửng sốt.

Miêu Nghị xòe tay nhún vai:

- Trấn Giáp điện điện chủ, ta tiếp chỉ rồi, chuẩn bị đi nhậm chức thôi. Thế nào, ngươi không chịu giao ư?

- Giao giao giao liền!

Tư Không Vô Úy lập tức vui vẻ ra mặt, móc ngay ngọc điệp đưa cho hắn. Người ta đây là chuẩn bị ngồi chung một thuyền với hai phu thê bọn họ rồi.

Sau khi cầm pháp chỉ nhìn một cái, Miêu Nghị trực tiếp thu vào, đứng dậy nói với Tuyết Nhi:

- Truyền pháp chỉ của ta, lệnh cho sơn chủ của các núi đi tới đây tập hợp đợi lệnh!

- Dạ vâng!

Tuyết Nhi lĩnh mệnh.

Miêu Nghị quay đầu lại nói:

- Đi thôi! Dẫn ta đi gặp cung chủ.

Hai người đương nhiên là không do dự, dẫn hắn nhanh chóng baby lên không mà đi...

. . .

Thủy Hành cung, hai đạo lưu quang đápi xuống. Triệu Phi, Tư Không Vô Úy dẫn Miêu Nghị sãi bước trực tiếp tiến vào trong cung. Thủ vệ ngay cả ngăn cản cũng không ngăn cản. Tư Không Vô Úy lại dẫn hai người chạy thẳng tới hậu cung. Khóe miệng của Miêu Nghị không nhịn được nhếch lên cười, không hổ là người có quan hệ tốt với cung chủ.

Trước lan can cạnh vực thẩm, Đào Thanh Ly tràn đầy sầu lo giữa hai lông mày của, nghe tiếng quay đầu, Tư Không Vô Úy sãi bước tiến lên phía trước nói:

- Thanh Ly, Miêu Nghị đến rồi.



- Đại nhân!

Hai người thị nữ của Đào Thanh Ly hành lễ với Tư Không Vô Úy.

Trong ánh mắt của Miêu Nghị lóe lên một chút hài hước. Sao lại quên Đào Thanh Ly còn có hai tên thị tì nha đầu, bèn lặng lẽ truyền âm với Triệu Phi nói:

- Tư Không đây là một cái nhặt được ba người nha!

Gương mặt của Triệu Phi giật mạnh một cái, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Miêu Nghị chắp tay hành lễ nói:

- Ty chức bái kiến cung chủ!

Đào Thanh Ly tiến lên khẽ đỡ nói:

- Miêu điện chủ không cần đa lễ, năm đó từ biệt, ngày hôm nay gặp lại có thể nói phong thái vẫn như cũ.

Ngươi năm đó nói với ta lời nói cũng không khách khí như vậy! Miêu Nghị trong lòng thầm nhũ một tiếng, khách khí nói:

- Không ngờ rằng năm đó từ biệt, lão cung chủ đã về cõi tiên. Ty chức được sự ưu ái của lão cung chủ, lại không thể kịp thời chạy đến đưa tiễn, thật sự xấu hổ!

Hắn cho dù có ở đây, cũng không có tư cách đến đưa tiễn.

Trong phòng phút chốc yên tĩnh. Vô luận là Đào Thanh Ly hay là Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đều bị lời nói này có chút không được tự nhiên. Đào bà bà lấy đi Lưu Vân Sa hải của Miêu Nghị, điều này không phải ưu ái, rõ ràng là. . . Hiện tại thì thế nào? Phí hết tâm tư nịnh bợ Mục Phàm Quân, cũng không thấy Mục Phàm Quân đối đãi tử tế với các ngươi a. . . Trong lời nói này có ý đâm thọc nha!

Đào Thanh Ly liếc nhìn Tư Không Vô Úy. Tư Không Vô Úy tằng hắng một cái nói:

- Lão đệ, chuyện qua cũng đã qua rồi, còn nhắc tới làm chi?

Miêu Nghị kinh ngạc hỏi lại:

- Ta nói sai gì sao?

Đào Thanh Ly giơ tay phải tiếp tục đáp lời Tư Không Vô Úy, mỉm cười nói:

- Miêu điện chủ người mang trọng trách tại ngoại, không thể đưa tiễn lão cung chủ đoạn đường cuối cùng cũng là chuyện không có cách nào khác. Nhưng mà Miêu điện chủ ở Lưu Vân Sa hải lập được công lao lại không thể nghi ngờ. Nguyện vọng của lão cung chủ khi còn sống là đợi ngươi trở về liền đề bạt làm điện chủ. Giờ đây bổn cung coi như là thay mặt lão cung chủ thực hiện lời hứa. Hiện giờ Thủy Hành cung gặp phải nguy cơ, lão cung chủ khi còn sống khen Miêu điện chủ có năng lực cao, không biết Miêu điện chủ có phương pháp hóa giải không?

- Nguy cơ?

Miêu Nghị kỳ quái nói:

- Ty chức là tới tạ ơn, không biết có nguy cơ gì?

Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy hết chỗ nói rồi. Đây không phải là hiểu rõ giả bộ hồ đồ sao? Đã là lúc nào rồi, người này còn náo loạn cái gì nữa chứ?!

Đào Thanh Ly cũng thầm cắn răng ngà. Nếu như lão cung chủ vẫn còn tồn tại, người này dám càn rỡ như vậy sao.

Nàng cũng không phải không có năng lực dọn dẹp Miêu Nghị. Ít nhiều còn phải nhìn mặt mũi của Tư Không Vô Úy, không khỏi âm thầm truyền âm hỏi thăm:

- Tư Không, hắn là thật không biết hay là giả không hề biết vậy?

Tư Không Vô Úy âm thầm thở dài:

- Hắn đương nhiên là trong lòng hiểu rõ. Ngay từ đầu lúc hạ chỉ, hắn căn bản không chịu tiếp chỉ, căn bản không muốn làm điện chủ. Trên đường tới hắn cũng một đường hỏi thăm, sao lại không hề biết như thế.



Triệu Phi cau mày nói:

- Lão đệ, náo loạn nữa lại quá rồi. Nơi này không có người ngoài, có lời gì muốn nói cứ nói thẳng đi!

Miêu Nghị nhìn nhìn mấy người, lắc đầu nói:

- Không cứu! Ta còn chưa làm gì đối với cung chủ. Ngay cả khuất nhục cũng không tính, các ngươi không chịu nổi rồi. Còn có cái gì để nói.

Hắn lật tay lấy ra khối pháp chỉ bổ nhiệm nọ, hai tay hoàn trả:

- Ti chức năng lực có hạn, không có cách nào đảm nhiệm chức vị điện chủ của Trấn Giáp điện, xin cung chủ chọn người khác có đức hạnh tài năng.

Ba người hai mặt nhìn nhau. Đào Thanh Ly răng trắng cắn cắn môi, không nhận pháp chỉ, lại chắp tay khom người nói:

- Xin Miêu điện chủ chỉ dạy ta!

Đây coi như là không ngại học hỏi kẻ dưới rồi.

Thấy nàng chịu cúi đầu, Miêu Nghị mới nắn nắn ngọc điệp vào trong bàn tay, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng, trầm giọng nói:

- Biện pháp không phải là không có, ta muốn trước hết thỉnh giáo cung chủ mấy vấn đề!

- Dâng trà!

Đào Thanh Ly quay đầu lại một tiếng, ngồi dậy đưa tay tương thỉnh nói:

- Miêu điện chủ mời ngồi!

- Không cần!

Miêu Nghị xua tay cự tuyệt, trực tiếp hỏi:

- Cung chủ vì sao không chịu đi Thiên Ngoại Thiên? Vì sao tiếp tục ở lại Thủy Hành cung tự tìm phiền não?

Cái vấn đề này Tư Không Vô Úy ở Thủy Vân phủ đã giải đáp qua, Đào Thanh Ly nói rõ sự thực:

- Ở Thủy Hành cung ta là chủ, đi Thiên Ngoại Thiên ta làm nô, vô luận là tài nguyên tu hành hay là thân phận địa vị đều khác biệt một trời một vực. Hơn nữa tiên quốc từ khi có Thủy Hành cung tới nay, vẫn là bà nội ta trấn giữ, giờ này đến trên tay của ta, vừa mới tiếp thủ liền định vứt bỏ, bảo ta làm sao đối mặt hồn thiêng của bà nội.

Miêu Nghị hỏi:

- Cung chủ chẳng lẽ không biết kẻ thức thời trang tuấn kiệt, nơi này đã không phải năng lực của cung chủ có thể chiếm cứ.

Đào Thanh Ly cắn răng nói:

- Sự việc do người, bổn cung tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ!

- Hay cho câu không dễ dàng từ bỏ!

Miêu Nghị gần như có chút hùng hổ dọa người hỏi nữa:

- Nếu có thể bảo vệ Thủy Hành cung, khiến cho cung chủ bị chút ít khuất nhục, cung chủ có thể chấp nhận không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK