Ô Mộng Lan liếc mắt Hà Vân Dã, không khách sáo hừ lạnh một tiếng.
Bàng Nhượng và Liêu Bất Sinh khẽ ôm quyền đáp lễ Hà Vân Dã.
Thiên Vũ âm thầm chắc lưỡi hít hà, xem bộ dáng là người tới bất thiện đang muốn tiến lên làm lễ ra mắt, Ô Mộng Lan đã hất áo lông cừu khoác vai, hết sức không khách sáo khoát tay:
- Bảo Hoắc Lăng Tiêu cút ra đây gặp ta!
Thiên Vũ vội vàng đáp:
- Điện chủ đang tu luyện, xin Ô điện chủ chờ một chút, tỳ tử lập tức đi thông báo!
- Y thật là rảnh rỗi vậy sao?
Ô Mộng Lan khẽ cau mày liễu, từ trên không nàng đã thấy Hoắc Lăng Tiêu trong đại điện, tu luyện cái rắm! Nàng không bay thẳng vào trong đã là khách sáo, còn phải chờ thông báo nữa sao?! Lúc này nàng không nói nửa lời, lập tức xông thẳng vào trong.
Trọng địa Trấn Ất điện há cho người ngoài tự tiện xông vào. Thiên Vũ vội vàng ngăn trở khuyên nhủ, nhưng nàng không thể nào ngăn được. Thật may là bên trong truyền tới thanh âm của Hoắc Lăng Tiêu giải vây:
- Thiên Vũ, là Ô điện chủ tới sao? Mời vào đi!
Thiên Vũ lập tức lui sang một bên đưa tay mời, sau đó đi trước dẫn đường.
Phía ngoài Hà Vân Dã không biết nói gì, thanh âm của điện chủ rõ ràng đang ở trong đình viện nào phải là đang tu luyện. Nhưng điện chủ đã không muốn gặp y, y cũng không tiện tự tiện xông vào, không thể làm gì khác hơn là phất tay áo bỏ đi.
Trong đình viện rộng lớn, đình đài lầu các núi giả và tuyết đọng hết sức hài hòa, tuyết đọng trên đường đã được quét sạch, Thiên Vũ dẫn ba vị khách quý đi nhanh một mạch.
Hoắc Lăng Tiêu đã đứng ở cửa phòng khách nghênh đón, cười híp mắt nhìn Ô Mộng Lan bước nhanh đi tới, nghĩ thầm tới thật là mau.
Y chắp tay cười nói:
- Ô điện chủ đại giá quang lâm, Hoắc mỗ không kịp tiếp đón từ xa, xin hãy tha lỗi!
Đi tới cửa Ô Mộng Lan phất phất tay, hai vị Hành Tẩu dừng ở bên ngoài không theo vào.
Hoắc Lăng Tiêu nhìn Thiên Vũ khẽ vuốt cằm, ý bảo nàng lo chiêu đãi hai người, còn mình thì xoay người mời Ô Mộng Lan vào bên trong ngồi xuống.
Lưu Tinh đã dâng trà thơm lên cho hai người, sau đó lặng lẽ đứng sau lưng Hoắc Lăng Tiêu hầu hạ.
- Vì sao hôm nay Ô điện chủ rảnh rỗi ghé qua như vậy?
Vừa ngồi xuống Hoắc Lăng Tiêu đã vui vẻ hỏi.
Ô Mộng Lan liếc y một cái, không khách sáo nói:
- Hoắc Lăng Tiêu, đừng tỏ vẻ biết rõ còn hỏi, nhân mã của ngươi đã đánh tới địa bàn ta, giết nhân mã một sơn ta, ngươi vẫn còn muốn tiếp tục giả bộ hồ đồ sao?
Hoắc Lăng Tiêu đưa tay mời nàng dùng trà, sau đó nghiêm trang nói:
- Không phải là đã giải quyết rồi sao, người của nàng giết nhân mã một phủ ta, nói ra là ta chịu phần thua thiệt, theo lý thuyết phải là ta tới cửa hỏi tội, nhưng ta cũng không nói tiếng nào…
- Chớ giả vờ giả vịt nữa!
Ô Mộng Lan trợn mắt nói:
- Đầu sỏ gây họa còn chưa đền tội, đừng mơ giả dại qua ải!
Hoắc Lăng Tiêu kinh ngạc nói:
- Cái gì đầu sỏ gây họa? Bộ hạ ta phủ chủ Thường Bình phủ Chương Đức Thành đã bị người của nàng giết chết, chẳng lẽ nàng muốn chỉ ta? Ô điện chủ, nàng cũng biết người phía dưới chém giết lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường, trước khi xảy ra chuyện ta thật sự không biết bọn chúng sẽ động tới địa bàn của nàng.
- Ta nào dám chỉ chứng ngươi là đầu sỏ gây họa.
Ô Mộng Lan cười lạnh nói:
- Ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi không biết kẻ âm thầm phái người giết nhân mã của một sơn ta là ai!
- Không phải là phủ chủ Thường Bình phủ Chương Đức Thành sao? Các ngươi cũng đã giết y rồi, nể tình quan hệ giữa hai ta, ta cũng không chuẩn bị truy cứu chuyện này, dù sao cũng là y có lỗi trước.
Hoắc Lăng Tiêu hào phóng khoát tay áo một cái.
Ô Mộng Lan ngoài cười mà trong không cười nhìn chằm chằm y, nhìn y đang diễn trò.
Hoắc Lăng Tiêu vội ho một tiếng:
- Nhìn ta như vậy làm gì, tầm nhìn của nàng rất cao, chẳng lẽ là coi trọng bộ xương già này của ta?
- Hoắc Lăng Tiêu, ngươi giả bộ, vẫn còn tiếp tục giả bộ! Chương Đức Thành thật sự là đầu sỏ gây họa ư?
- Chẳng lẽ không đúng sao, ở đây ta có lời chứng do thủ hạ của nàng đích thân viết…
Hoắc Lăng Tiêu lật tay lấy ngọc điệp Lưu Cảnh Thiên tố cáo ra, đẩy tới trước mặt nàng:
- Chuyện này tuyệt sẽ không sai, Chương Đức Thành chính là đầu sỏ gây họa, cũng đã chết rồi, không cần thiết vì chuyện này mà làm hỏng giao tình giữa chúng ta.
- Lời chứng ư?
Ô Mộng Lan ngẩn ra, cầm ngọc điệp tới tay rót pháp lực vào tra xét, không xem còn đỡ, sau khi xem xong lập tức giận đến mày liễu trợn ngược.
Bốp! Ngọc điệp vỡ tan thành phấn vụn trong bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thật là ngu xuẩn!
Hoắc Lăng Tiêu ngoài mặt sửng sốt, nhưng trong lòng thì đang phì cười. Có thể thấy nữ nhân này tức tối như vậy cũng không dễ dàng, đổi lại mình thấy thuộc hạ mình bị người bán đứng còn đếm tiền giúp người ta, e rằng cũng sẽ nổi trận lôi đình. Người của mình đùa giỡn người của đối phương trong lòng bàn tay, chẳng phải là nói rõ mình biết dùng người, còn người của đối phương là ngu xuẩn sao, từ phương diện này có thể chứng minh Trấn Bính điện chủ không bằng Trấn Ất điện chủ là mình.
- Ô điện chủ, nàng làm gì vậy?
Hoắc Lăng Tiêu kinh ngạc đứng lên.
Ô Mộng Lan nghiến chặt quai hàm, môi anh đào thổi một hơi bay bụi trên tay, cũng đứng lên, lười vòng vo để cho người ta cười trong bụng, nói thẳng không kiêng kỵ:
- Tên thủ hạ ngu xuẩn của ta kia bị người bán đứng cũng không biết, ngươi cũng không cần lấy thứ này để qua loa tắc trách ta, tiếp tục đùa giỡn xem ta là kẻ ngốc. Có tiếp tục diễn kịch nữa cũng không còn ý nghĩa gì, nếu chuyện rõ ràng ta đã không tới tìm ngươi tính sổ.
- Chúng ta hãy nói lời thẳng thắn với nhau, Chương Đức Thành bất quá là người chết thế, kẻ chân chính phái người giết nhân mã một sơn ta chính là thủ hạ ngươi phủ chủ Nam Tuyên phủ Dương Khánh. Hoắc Lăng Tiêu, nếu chúng ta còn muốn tiếp tục hợp tác, hãy giao tên đầu sỏ gây họa Dương Khánh kia cho ta, chuyện này sẽ êm xuôi, nếu không đừng trách ta trở mặt không nhận người!
Ngay cả tên Dương Khánh cũng đã gọi thẳng ra, Hoắc Lăng Tiêu biết đối phương thật sự đã điều tra xong chuyện này, thầm giật mình cảm thấy tốc độ phản ứng nữ nhân này thật là nhanh, mình cũng bất quá vừa mới biết.
Y không biết vào ngày xảy ra chuyện, Ô Mộng Lan vừa nhận được báo cáo của Vạn Hưng phủ đã lập tức phái người đi thăm dò, tự nhiên nàng biết trước hơn y.
Biết lừa gạt không được nữa, Hoắc Lăng Tiêu mỉm cười nói:
- Thủ hạ ta đã chết một phủ chủ, nàng còn muốn xử trí phủ chủ kia thế nào nữa?
Ý nói là chớ làm quá mức, chẳng lẽ nàng còn muốn giết thêm một phủ chủ của ta?!
Ngón tay Ô Mộng Lan vẽ vòng vòng trên khay trà:
- Dù sao chuyện này cũng là do bên ngươi xúc phạm ta trước, nói thế nào cũng là bên ngươi không có đạo lý. Huống chi đầu sỏ gây họa không đền tội, ngươi bảo ta làm sao chịu nổi, chỉ cần giao người cho ta, chuyện này coi như qua.
Bàng Nhượng và Liêu Bất Sinh khẽ ôm quyền đáp lễ Hà Vân Dã.
Thiên Vũ âm thầm chắc lưỡi hít hà, xem bộ dáng là người tới bất thiện đang muốn tiến lên làm lễ ra mắt, Ô Mộng Lan đã hất áo lông cừu khoác vai, hết sức không khách sáo khoát tay:
- Bảo Hoắc Lăng Tiêu cút ra đây gặp ta!
Thiên Vũ vội vàng đáp:
- Điện chủ đang tu luyện, xin Ô điện chủ chờ một chút, tỳ tử lập tức đi thông báo!
- Y thật là rảnh rỗi vậy sao?
Ô Mộng Lan khẽ cau mày liễu, từ trên không nàng đã thấy Hoắc Lăng Tiêu trong đại điện, tu luyện cái rắm! Nàng không bay thẳng vào trong đã là khách sáo, còn phải chờ thông báo nữa sao?! Lúc này nàng không nói nửa lời, lập tức xông thẳng vào trong.
Trọng địa Trấn Ất điện há cho người ngoài tự tiện xông vào. Thiên Vũ vội vàng ngăn trở khuyên nhủ, nhưng nàng không thể nào ngăn được. Thật may là bên trong truyền tới thanh âm của Hoắc Lăng Tiêu giải vây:
- Thiên Vũ, là Ô điện chủ tới sao? Mời vào đi!
Thiên Vũ lập tức lui sang một bên đưa tay mời, sau đó đi trước dẫn đường.
Phía ngoài Hà Vân Dã không biết nói gì, thanh âm của điện chủ rõ ràng đang ở trong đình viện nào phải là đang tu luyện. Nhưng điện chủ đã không muốn gặp y, y cũng không tiện tự tiện xông vào, không thể làm gì khác hơn là phất tay áo bỏ đi.
Trong đình viện rộng lớn, đình đài lầu các núi giả và tuyết đọng hết sức hài hòa, tuyết đọng trên đường đã được quét sạch, Thiên Vũ dẫn ba vị khách quý đi nhanh một mạch.
Hoắc Lăng Tiêu đã đứng ở cửa phòng khách nghênh đón, cười híp mắt nhìn Ô Mộng Lan bước nhanh đi tới, nghĩ thầm tới thật là mau.
Y chắp tay cười nói:
- Ô điện chủ đại giá quang lâm, Hoắc mỗ không kịp tiếp đón từ xa, xin hãy tha lỗi!
Đi tới cửa Ô Mộng Lan phất phất tay, hai vị Hành Tẩu dừng ở bên ngoài không theo vào.
Hoắc Lăng Tiêu nhìn Thiên Vũ khẽ vuốt cằm, ý bảo nàng lo chiêu đãi hai người, còn mình thì xoay người mời Ô Mộng Lan vào bên trong ngồi xuống.
Lưu Tinh đã dâng trà thơm lên cho hai người, sau đó lặng lẽ đứng sau lưng Hoắc Lăng Tiêu hầu hạ.
- Vì sao hôm nay Ô điện chủ rảnh rỗi ghé qua như vậy?
Vừa ngồi xuống Hoắc Lăng Tiêu đã vui vẻ hỏi.
Ô Mộng Lan liếc y một cái, không khách sáo nói:
- Hoắc Lăng Tiêu, đừng tỏ vẻ biết rõ còn hỏi, nhân mã của ngươi đã đánh tới địa bàn ta, giết nhân mã một sơn ta, ngươi vẫn còn muốn tiếp tục giả bộ hồ đồ sao?
Hoắc Lăng Tiêu đưa tay mời nàng dùng trà, sau đó nghiêm trang nói:
- Không phải là đã giải quyết rồi sao, người của nàng giết nhân mã một phủ ta, nói ra là ta chịu phần thua thiệt, theo lý thuyết phải là ta tới cửa hỏi tội, nhưng ta cũng không nói tiếng nào…
- Chớ giả vờ giả vịt nữa!
Ô Mộng Lan trợn mắt nói:
- Đầu sỏ gây họa còn chưa đền tội, đừng mơ giả dại qua ải!
Hoắc Lăng Tiêu kinh ngạc nói:
- Cái gì đầu sỏ gây họa? Bộ hạ ta phủ chủ Thường Bình phủ Chương Đức Thành đã bị người của nàng giết chết, chẳng lẽ nàng muốn chỉ ta? Ô điện chủ, nàng cũng biết người phía dưới chém giết lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường, trước khi xảy ra chuyện ta thật sự không biết bọn chúng sẽ động tới địa bàn của nàng.
- Ta nào dám chỉ chứng ngươi là đầu sỏ gây họa.
Ô Mộng Lan cười lạnh nói:
- Ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi không biết kẻ âm thầm phái người giết nhân mã của một sơn ta là ai!
- Không phải là phủ chủ Thường Bình phủ Chương Đức Thành sao? Các ngươi cũng đã giết y rồi, nể tình quan hệ giữa hai ta, ta cũng không chuẩn bị truy cứu chuyện này, dù sao cũng là y có lỗi trước.
Hoắc Lăng Tiêu hào phóng khoát tay áo một cái.
Ô Mộng Lan ngoài cười mà trong không cười nhìn chằm chằm y, nhìn y đang diễn trò.
Hoắc Lăng Tiêu vội ho một tiếng:
- Nhìn ta như vậy làm gì, tầm nhìn của nàng rất cao, chẳng lẽ là coi trọng bộ xương già này của ta?
- Hoắc Lăng Tiêu, ngươi giả bộ, vẫn còn tiếp tục giả bộ! Chương Đức Thành thật sự là đầu sỏ gây họa ư?
- Chẳng lẽ không đúng sao, ở đây ta có lời chứng do thủ hạ của nàng đích thân viết…
Hoắc Lăng Tiêu lật tay lấy ngọc điệp Lưu Cảnh Thiên tố cáo ra, đẩy tới trước mặt nàng:
- Chuyện này tuyệt sẽ không sai, Chương Đức Thành chính là đầu sỏ gây họa, cũng đã chết rồi, không cần thiết vì chuyện này mà làm hỏng giao tình giữa chúng ta.
- Lời chứng ư?
Ô Mộng Lan ngẩn ra, cầm ngọc điệp tới tay rót pháp lực vào tra xét, không xem còn đỡ, sau khi xem xong lập tức giận đến mày liễu trợn ngược.
Bốp! Ngọc điệp vỡ tan thành phấn vụn trong bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thật là ngu xuẩn!
Hoắc Lăng Tiêu ngoài mặt sửng sốt, nhưng trong lòng thì đang phì cười. Có thể thấy nữ nhân này tức tối như vậy cũng không dễ dàng, đổi lại mình thấy thuộc hạ mình bị người bán đứng còn đếm tiền giúp người ta, e rằng cũng sẽ nổi trận lôi đình. Người của mình đùa giỡn người của đối phương trong lòng bàn tay, chẳng phải là nói rõ mình biết dùng người, còn người của đối phương là ngu xuẩn sao, từ phương diện này có thể chứng minh Trấn Bính điện chủ không bằng Trấn Ất điện chủ là mình.
- Ô điện chủ, nàng làm gì vậy?
Hoắc Lăng Tiêu kinh ngạc đứng lên.
Ô Mộng Lan nghiến chặt quai hàm, môi anh đào thổi một hơi bay bụi trên tay, cũng đứng lên, lười vòng vo để cho người ta cười trong bụng, nói thẳng không kiêng kỵ:
- Tên thủ hạ ngu xuẩn của ta kia bị người bán đứng cũng không biết, ngươi cũng không cần lấy thứ này để qua loa tắc trách ta, tiếp tục đùa giỡn xem ta là kẻ ngốc. Có tiếp tục diễn kịch nữa cũng không còn ý nghĩa gì, nếu chuyện rõ ràng ta đã không tới tìm ngươi tính sổ.
- Chúng ta hãy nói lời thẳng thắn với nhau, Chương Đức Thành bất quá là người chết thế, kẻ chân chính phái người giết nhân mã một sơn ta chính là thủ hạ ngươi phủ chủ Nam Tuyên phủ Dương Khánh. Hoắc Lăng Tiêu, nếu chúng ta còn muốn tiếp tục hợp tác, hãy giao tên đầu sỏ gây họa Dương Khánh kia cho ta, chuyện này sẽ êm xuôi, nếu không đừng trách ta trở mặt không nhận người!
Ngay cả tên Dương Khánh cũng đã gọi thẳng ra, Hoắc Lăng Tiêu biết đối phương thật sự đã điều tra xong chuyện này, thầm giật mình cảm thấy tốc độ phản ứng nữ nhân này thật là nhanh, mình cũng bất quá vừa mới biết.
Y không biết vào ngày xảy ra chuyện, Ô Mộng Lan vừa nhận được báo cáo của Vạn Hưng phủ đã lập tức phái người đi thăm dò, tự nhiên nàng biết trước hơn y.
Biết lừa gạt không được nữa, Hoắc Lăng Tiêu mỉm cười nói:
- Thủ hạ ta đã chết một phủ chủ, nàng còn muốn xử trí phủ chủ kia thế nào nữa?
Ý nói là chớ làm quá mức, chẳng lẽ nàng còn muốn giết thêm một phủ chủ của ta?!
Ngón tay Ô Mộng Lan vẽ vòng vòng trên khay trà:
- Dù sao chuyện này cũng là do bên ngươi xúc phạm ta trước, nói thế nào cũng là bên ngươi không có đạo lý. Huống chi đầu sỏ gây họa không đền tội, ngươi bảo ta làm sao chịu nổi, chỉ cần giao người cho ta, chuyện này coi như qua.