Miêu Nghị chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đi nhà các ngươi không khác gì chui đầu vào rọ. Nhưng ngẫm lại đi Tử Lộ chưa chắc xấu, hắn ước có chỗ yên ổn, chưa chắc sẽ xảy ra chuyện gì với nữ nhi nhà người ta. Ổn định nữ nhân này đã, đợi bên đại thế giới thuận lợi rồi phủi mông rời đi, các ngươi thích chơi với ai thì chơi, lão tử không theo.
An Như Ngọc thấy Miêu Nghị dao động, quyết định giúp hắn:
- Quyết định vậy đi, ngươi đi về chờ, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp giúp ngươi.
Miêu Nghị ấp úng đồng ý, quay lại từ biệt Nhạc Thiên Ba rồi đi.
Miêu Nghị trở về Trấn Nhâm điện, suy ngẫm một ngày cuối cùng gọi Dương Khánh đến bàn chuyện. Dương Khánh lặng im.
Miêu Nghị nói thẳng:
- Dương tổng quản, không lâu sau bổn tọa có lẽ sẽ đi Tử Lộ nhậm chức cung chủ, ngươi có đồng ý đi cùng bổn tọa?
- Cung chủ?
Dương Khánh vụt ngẩng đầu, biểu tình khó tin hỏi:
- Đại nhân sắp đi Tử Lộ thăng nhiệm cung chủ?
Miêu Nghị mỉm cười gật đầu.
Dương Khánh câm nín, lòng thầm rít gào: Có thiên lý không vậy? Làm bậy như vậy cũng có thể leo lên trên?
Ngay lúc này Phong Trạch Hành Tẩu Ngọc Đô phong tự mình đến ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Miêu Nghị mời Phong Trạch vào chính sảnh.
Phong Trạch xoay người lấy một khối ngọc điệp ra:
- Pháp chỉ của Quân Sử!
Miêu Nghị thầm nghĩ An Như Ngọc làm việc hiệu suất nhanh thật, hắn chắp tay thính chỉ.
Dương Khánh ở một bên thầm than, đúng là đời.
Phong Trạch cao giọng nói:
- Miêu Nghị là điện chủ hai điện Thần Lộ, không biết báo đáp còn tự ý rời cương vị công tác, làm xằng làm bậy, nên bị nghiêm trị răn đe không thì lấy gì phục chúng! Tức khắc biếm Miêu Nghị làm động chủ Đông Lai động của Nguyệt Hành cung, từ đâu đến thì trở về đó đi!
Miêu Nghị tràn đầy hân hoan nghe lời chỉ trích trong pháp chỉ thì thấy không đúng, đây mà là lời nên nói lúc thăng quan sao? Nghe đến mặt sau thì Miêu Nghị hiểu rằng đây không phải thăng quan mà biếm tới cùng, từ điện chủ hai điện biếm xuống thành động chủ cấp thấp nhất.
Miêu Nghị xoe tròn mắt. Lời An Như Ngọc nói không đáng tin?
Dương Khánh ngây người, sau đó buông tiếng thở dài. Quả nhiên là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, nên đến vẫn sẽ đến. Gã thật xui xẻo, bây giờ không có điện chủ hai điện thì gã làm đại tổng quản làm gì nữa?
Bình thường có Hành Tẩu Mộc Hành cung kiêm chấp sự Kim Điện Ngọc Đô phong như Miêu Nghị ở, Dương Khánh không tiện phát triển quan hệ lên trên, giờ thì tốt rồi, còn chơi cái khỉ gì nữa, bị hắn chơi chết, muốn khóc cũng không có chỗ khóc.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đứng nghe đến ngây người.
Một tay Phong Trạch nâng ngọc điệp, nhắc nhở:
- Miêu Nghị, sao không tiếp chỉ?
Miêu Nghị lấy lại tinh thần nhận pháp chỉ:
- Ty chức lĩnh chỉ.
Vẻ mặt Miêu Nghị buồn bực hỏi:
- Phong Hành Tẩu, chuyện này là sao?
Vị này rất ghê gớm, dám đánh lộn trong Phong Vân khách điếm, còn huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải, hại Song Hùng suốt đời làm nô, nên Phong Trạch không dám xem thường hắn.
Phong Trạch bước tới gần, thân thiết vỗ vai Miêu Nghị, khẽ thở dài:
- Lão đệ, việc này cũng không thể trách Quân Sử. Mới đầu ta nghe Quân Sử nói ngươi sẽ đi Tử Lộ thăng nhiệm cung chủ, ai ngờ người của Thiên Ngoại Thiên đến đòi biếm ngươi.
Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
- Tại sao vậy? Nên có lý do gì đó đi!
Phong Trạch hỏi:
- Có biết Yến Bắc Hồng không?
Miêu Nghị gật đầu, mơ hồ hiểu được điều gì.
Phong Trạch nói:
- Yến Bắc Hồng dẫn người huyết tẩy Vân Hoa tông đệ nhất đại môn phái Tử Lộ rồi biến mất. Ban đầu không biết Yến Bắc Hồng đi đâu, sau đó Thiên Ngoại Thiên nhận được tin tức Yến Bắc Hồng dẫn theo hai thị nữ đi Đại Ma Thiên, nghe nói Ma Thánh Vân Ngạo Thiên tự mình tiếp kiến, đã chạy trốn đến Ma quốc. Thánh Tôn nổi trận lôi đình, việc ngươi đi Tử Lộ thăng nhiệm cung chủ bị hủy cũng vì ngươi và Yến Bắc Hồng quen thật. Lát nữa ngươi hãy đi đô thành một chuyến nghe người Thiên Ngoại Thiên thẩm vấn. Thu thập dồ đạc đi, cấp trên sai ta cùng ngươi đi đô thành.
Gì mà đi cùng, rõ ràng là sai người giám thị! Miêu Nghị thầm thở dài, bị Yến Bắc Hồng liên lụy thì hắn còn cãi gì được.
Miêu Nghị làm bộ giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi không biết nội tình nên kinh hoàng nhìn nhau.
Dương Khánh thầm giật mình, không ngờ Yến Bắc Hồng chạy trốn đến Ma quốc.
Phong Trạch lắc đầu nói:
- Không có gì là không thể, sự việc đã xảy ra.
Miêu Nghị nhìn Dương Khánh biểu tình bất đắc dĩ, hắn biết lần này mình đi thì gã cũng gián tiếp chịu liên lụy.
Miêu Nghị hỏi:
- Phong Hành Tẩu, vậy hai điện này thì sao?
Phong Trạch cười nói:
- Ngươi còn đại tổng quản gì đó mà. Quân Sử đặc biệt ưu ái lão đệ, ta đi Mộc Hành cung truyền ý chỉ của Quân Sử cho Trình cung chủ rồi mới đến đây. Hai điện vẫn như cũ, tạm thời sẽ không ủy nhiệm điện chủ mới.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Thật không vậy?
Phong Trạch đùa cợt truyền âm, ngữ điệu hơi gian:
- Có nhị gia Thiên Ngoại Thiên quan tâm, lão đệ đi Tử Lộ thăng cao là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua tạm thời chịu uất ức. Quân Sử không đến mức không cho chút thuận nước giong thuyền.
Lúc trước Phong Trạch có tham gia đại hội giám bảo của Vô Lượng quốc, Miêu đại điện chủ lên tiếng kinh người, tuyên bố có gì đó với nữ nhi của Âu Dương Quang. Bây giờ nhị gia muốn đưa Miêu Nghị đến Tử Lộ, mọi người ngầm hiểu ẩn ý trong đó, nhưng sự việc liên quan tới Thiên Ngoại Thiên nên mọi người không nói ra.
Miêu Nghị trợn trắng mắt, lòng thầm suy nghĩ Nhạc Thiên Ba đang muốn vạch rõ giới hạn với hắn. Đổi lại trước kia Nhạc Thiên Ba sẽ không để hắn đi như vậy, xem ra vụ Lưu Vân Sa Hải khiến Nhạc Thiên Ba hơi sợ, không vài người dám nhận loại thuộc hạ thế này.
Miêu Nghị hỏi:
- Ta dàn xếp một chút được không?
Phong Trạch gật đầu, vươn tay ý bảo cứ tự nhiên.
Miêu Nghị dàn xếp xong cùng Phong Trạch đi đô thành.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Diêm Tu sẽ đi Đông Lai động trước, người bên Yêu Nhược Tiên sẽ âm thầm đi theo, Trình Ưng Vũ thả nàng về Lưu Vân Sa Hải. Chuyện còn lại thì để Dương Khánh lo, nghĩ nhiều mệt óc, chuyện mình làm thì nên gánh chịu hậu quả. Miêu Nghị chỉ có một yêu cầu là nhờ Dương Khánh hỏi xem Dương Triệu Thanh có chịu đi Đông Lai động không, nếu chịu thì từ Lưu Vân Sa Hải trở về rồi đến Đông Lai động tìm hắn.
Miêu Nghị đến đô thành, lại gặp An Như Ngọc. An Như Ngọc từ Thiên Ngoại Thiên trở lại, từ nàng thẩm vấn quan hệ giữa Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng.
Miêu Nghị biết cái gì nên nói cái gì không, An Như Ngọc có lòng muốn trợ giúp nữ tế tương lai nên không làm khó hắn, còn an ủi nói sẽ dàn xếp bên Thiên Ngoại Thiên cho hắn.
Thật ra An Như Ngọc cũng thấy ngại, ban đầu còn nói gì mà giúp người ta thăng nhiệm cung chủ, kết quả ‘thăng’ thành động chủ. Điều này chứng tỏ có vài chuyện An Như Ngọc không thể tự quyết định.
Miêu Nghị hiểu rõ tất cả, nếu là hắn gây rắc rối lớn thì An Như Ngọc sẽ không khách sáo như vậy, tuyệt đối cắt đứt mối liên quan với hắn. Kết cục của Hô Diên Thái Bảo là vết xe đổ.
An Như Ngọc thấy Miêu Nghị dao động, quyết định giúp hắn:
- Quyết định vậy đi, ngươi đi về chờ, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp giúp ngươi.
Miêu Nghị ấp úng đồng ý, quay lại từ biệt Nhạc Thiên Ba rồi đi.
Miêu Nghị trở về Trấn Nhâm điện, suy ngẫm một ngày cuối cùng gọi Dương Khánh đến bàn chuyện. Dương Khánh lặng im.
Miêu Nghị nói thẳng:
- Dương tổng quản, không lâu sau bổn tọa có lẽ sẽ đi Tử Lộ nhậm chức cung chủ, ngươi có đồng ý đi cùng bổn tọa?
- Cung chủ?
Dương Khánh vụt ngẩng đầu, biểu tình khó tin hỏi:
- Đại nhân sắp đi Tử Lộ thăng nhiệm cung chủ?
Miêu Nghị mỉm cười gật đầu.
Dương Khánh câm nín, lòng thầm rít gào: Có thiên lý không vậy? Làm bậy như vậy cũng có thể leo lên trên?
Ngay lúc này Phong Trạch Hành Tẩu Ngọc Đô phong tự mình đến ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Miêu Nghị mời Phong Trạch vào chính sảnh.
Phong Trạch xoay người lấy một khối ngọc điệp ra:
- Pháp chỉ của Quân Sử!
Miêu Nghị thầm nghĩ An Như Ngọc làm việc hiệu suất nhanh thật, hắn chắp tay thính chỉ.
Dương Khánh ở một bên thầm than, đúng là đời.
Phong Trạch cao giọng nói:
- Miêu Nghị là điện chủ hai điện Thần Lộ, không biết báo đáp còn tự ý rời cương vị công tác, làm xằng làm bậy, nên bị nghiêm trị răn đe không thì lấy gì phục chúng! Tức khắc biếm Miêu Nghị làm động chủ Đông Lai động của Nguyệt Hành cung, từ đâu đến thì trở về đó đi!
Miêu Nghị tràn đầy hân hoan nghe lời chỉ trích trong pháp chỉ thì thấy không đúng, đây mà là lời nên nói lúc thăng quan sao? Nghe đến mặt sau thì Miêu Nghị hiểu rằng đây không phải thăng quan mà biếm tới cùng, từ điện chủ hai điện biếm xuống thành động chủ cấp thấp nhất.
Miêu Nghị xoe tròn mắt. Lời An Như Ngọc nói không đáng tin?
Dương Khánh ngây người, sau đó buông tiếng thở dài. Quả nhiên là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, nên đến vẫn sẽ đến. Gã thật xui xẻo, bây giờ không có điện chủ hai điện thì gã làm đại tổng quản làm gì nữa?
Bình thường có Hành Tẩu Mộc Hành cung kiêm chấp sự Kim Điện Ngọc Đô phong như Miêu Nghị ở, Dương Khánh không tiện phát triển quan hệ lên trên, giờ thì tốt rồi, còn chơi cái khỉ gì nữa, bị hắn chơi chết, muốn khóc cũng không có chỗ khóc.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đứng nghe đến ngây người.
Một tay Phong Trạch nâng ngọc điệp, nhắc nhở:
- Miêu Nghị, sao không tiếp chỉ?
Miêu Nghị lấy lại tinh thần nhận pháp chỉ:
- Ty chức lĩnh chỉ.
Vẻ mặt Miêu Nghị buồn bực hỏi:
- Phong Hành Tẩu, chuyện này là sao?
Vị này rất ghê gớm, dám đánh lộn trong Phong Vân khách điếm, còn huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải, hại Song Hùng suốt đời làm nô, nên Phong Trạch không dám xem thường hắn.
Phong Trạch bước tới gần, thân thiết vỗ vai Miêu Nghị, khẽ thở dài:
- Lão đệ, việc này cũng không thể trách Quân Sử. Mới đầu ta nghe Quân Sử nói ngươi sẽ đi Tử Lộ thăng nhiệm cung chủ, ai ngờ người của Thiên Ngoại Thiên đến đòi biếm ngươi.
Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
- Tại sao vậy? Nên có lý do gì đó đi!
Phong Trạch hỏi:
- Có biết Yến Bắc Hồng không?
Miêu Nghị gật đầu, mơ hồ hiểu được điều gì.
Phong Trạch nói:
- Yến Bắc Hồng dẫn người huyết tẩy Vân Hoa tông đệ nhất đại môn phái Tử Lộ rồi biến mất. Ban đầu không biết Yến Bắc Hồng đi đâu, sau đó Thiên Ngoại Thiên nhận được tin tức Yến Bắc Hồng dẫn theo hai thị nữ đi Đại Ma Thiên, nghe nói Ma Thánh Vân Ngạo Thiên tự mình tiếp kiến, đã chạy trốn đến Ma quốc. Thánh Tôn nổi trận lôi đình, việc ngươi đi Tử Lộ thăng nhiệm cung chủ bị hủy cũng vì ngươi và Yến Bắc Hồng quen thật. Lát nữa ngươi hãy đi đô thành một chuyến nghe người Thiên Ngoại Thiên thẩm vấn. Thu thập dồ đạc đi, cấp trên sai ta cùng ngươi đi đô thành.
Gì mà đi cùng, rõ ràng là sai người giám thị! Miêu Nghị thầm thở dài, bị Yến Bắc Hồng liên lụy thì hắn còn cãi gì được.
Miêu Nghị làm bộ giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi không biết nội tình nên kinh hoàng nhìn nhau.
Dương Khánh thầm giật mình, không ngờ Yến Bắc Hồng chạy trốn đến Ma quốc.
Phong Trạch lắc đầu nói:
- Không có gì là không thể, sự việc đã xảy ra.
Miêu Nghị nhìn Dương Khánh biểu tình bất đắc dĩ, hắn biết lần này mình đi thì gã cũng gián tiếp chịu liên lụy.
Miêu Nghị hỏi:
- Phong Hành Tẩu, vậy hai điện này thì sao?
Phong Trạch cười nói:
- Ngươi còn đại tổng quản gì đó mà. Quân Sử đặc biệt ưu ái lão đệ, ta đi Mộc Hành cung truyền ý chỉ của Quân Sử cho Trình cung chủ rồi mới đến đây. Hai điện vẫn như cũ, tạm thời sẽ không ủy nhiệm điện chủ mới.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Thật không vậy?
Phong Trạch đùa cợt truyền âm, ngữ điệu hơi gian:
- Có nhị gia Thiên Ngoại Thiên quan tâm, lão đệ đi Tử Lộ thăng cao là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua tạm thời chịu uất ức. Quân Sử không đến mức không cho chút thuận nước giong thuyền.
Lúc trước Phong Trạch có tham gia đại hội giám bảo của Vô Lượng quốc, Miêu đại điện chủ lên tiếng kinh người, tuyên bố có gì đó với nữ nhi của Âu Dương Quang. Bây giờ nhị gia muốn đưa Miêu Nghị đến Tử Lộ, mọi người ngầm hiểu ẩn ý trong đó, nhưng sự việc liên quan tới Thiên Ngoại Thiên nên mọi người không nói ra.
Miêu Nghị trợn trắng mắt, lòng thầm suy nghĩ Nhạc Thiên Ba đang muốn vạch rõ giới hạn với hắn. Đổi lại trước kia Nhạc Thiên Ba sẽ không để hắn đi như vậy, xem ra vụ Lưu Vân Sa Hải khiến Nhạc Thiên Ba hơi sợ, không vài người dám nhận loại thuộc hạ thế này.
Miêu Nghị hỏi:
- Ta dàn xếp một chút được không?
Phong Trạch gật đầu, vươn tay ý bảo cứ tự nhiên.
Miêu Nghị dàn xếp xong cùng Phong Trạch đi đô thành.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Diêm Tu sẽ đi Đông Lai động trước, người bên Yêu Nhược Tiên sẽ âm thầm đi theo, Trình Ưng Vũ thả nàng về Lưu Vân Sa Hải. Chuyện còn lại thì để Dương Khánh lo, nghĩ nhiều mệt óc, chuyện mình làm thì nên gánh chịu hậu quả. Miêu Nghị chỉ có một yêu cầu là nhờ Dương Khánh hỏi xem Dương Triệu Thanh có chịu đi Đông Lai động không, nếu chịu thì từ Lưu Vân Sa Hải trở về rồi đến Đông Lai động tìm hắn.
Miêu Nghị đến đô thành, lại gặp An Như Ngọc. An Như Ngọc từ Thiên Ngoại Thiên trở lại, từ nàng thẩm vấn quan hệ giữa Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng.
Miêu Nghị biết cái gì nên nói cái gì không, An Như Ngọc có lòng muốn trợ giúp nữ tế tương lai nên không làm khó hắn, còn an ủi nói sẽ dàn xếp bên Thiên Ngoại Thiên cho hắn.
Thật ra An Như Ngọc cũng thấy ngại, ban đầu còn nói gì mà giúp người ta thăng nhiệm cung chủ, kết quả ‘thăng’ thành động chủ. Điều này chứng tỏ có vài chuyện An Như Ngọc không thể tự quyết định.
Miêu Nghị hiểu rõ tất cả, nếu là hắn gây rắc rối lớn thì An Như Ngọc sẽ không khách sáo như vậy, tuyệt đối cắt đứt mối liên quan với hắn. Kết cục của Hô Diên Thái Bảo là vết xe đổ.