- Cái này. . .
An Chính Phong lẩm bẩm trong bụng, đến lượt ta khẳng định không thể đáp ứng, nhưng mà tình huống của ngươi không giống nhau a, ngươi nếu như không cưới, con gái người ta không thể gả cho ai khác a! Vốn dựa vào điều kiện của con gái người ta thì không lo sẽ không gả được, một mực để ở trong nhà tùy theo ý của con gái người ta đó mà, nhưng mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn người ta hiện tại còn nóng lòng hơn so với ngươi a! Vạn nhất ngươi đột nhiên cưới một người nào đó về nhà chiếm vị trí chính thất, thì chuyện vui lớn ngay rồi! Huống chi tiểu tử ngươi điều kiện cũng không tệ lắm, người ta đã nhìn trúng rồi, ngươi cần phải thông cảm cho tâm tình làm phụ mẫu của người ta chứ, có biết hay không hả?
- An chưởng quỹ, ngươi cũng đừng khó xử làm gì, mọi người đều là nam nhân, tâm tình của ta ngươi cũng hiểu, cái gì cũng đừng có nói nữa. Nữ nhân này xem ra lai lịch bất phàm, ta cũng không muốn đắc tội với người ta, ngươi nghĩ biện pháp mang nàng ta đi, đừng gây khó khăn cho ta.
Miêu Nghị đưa tay ra mời hướng về phía trong vườn.
An Chính Phong đi theo phía sau hắn, có chút nóng nảy nói:
- Miêu Nghị, ngươi cũng chưa hề xem qua dáng dấp cô nương người ta ra sao, sao vội vã cự tuyệt làm gì, ta cũng đã gặp qua, như hoa như ngọc hiếm có lắm a!
Miêu Nghị nói:
- An chưởng quỹ, ngươi không cần dùng cách này để dẫn dụ ta, dựa vào địa vị của ta lúc này hôm nay ngươi cảm thấy ta sẽ thiếu nữ nhân xinh đẹp sao? Ta nói thật với ngươi nhé, trong vòng một ngàn năm, ta sẽ không kết hôn, cũng không có ý nghĩ kết hôn.
- Tại sao cần phải một ngàn năm?
An Chính Phong hỏi tới.
- Cái này không tiện phụng cáo!
Miêu Nghị không chịu thổ lộ nguyên nhân, ngược lại còn uy hiếp và cảnh cáo:
- Ngươi nếu như không nhanh chóng mang nàng ta ly khai, ép ta mãi thì đừng trách ta báo lên Quân sứ nói thương hội các ngươi dây dưa không dứt đối với ta. Thần Lộ chúng ta nễ mặt thương hội các ngươi không có nghĩa là sợ thương hội các ngươi! Quay đầu lại ta ra lệnh một tiếng, có thể ngừng tất cả việc kinh doanh với thương hội các ngươi trong nội cảnh của hai điện của ta, có lẽ còn không chỉ trong nội cảnh của hai điện!
- Tiểu tử, ngươi dám uy hiếp ta!
An Chính Phong buồn cười một tiếng.
Miêu Nghị quay đầu lại một câu:
- An chưởng quỹ không nên cho là như vậy, ta cũng không có biện pháp, cho dù ta là đang uy hiếp ngươi, ngươi có năng lực làm khó dễ được ta sao? Thế lực địa phương chúng ta cùng các ngươi nước giếng không phạm nước sông, ta cũng không trêu chọc các ngươi, ta đứng ở chỗ này, ngươi dám động một đầu ngón tay vào ta sao?
An Chính Phong có chút ngứa hàm răng.
Hai người quay trở lại trong đình, Miêu Nghị vân đạm phong khinh đứng ở một bên, nháy mắt với An Chính Phong, muốn lão hãy mauu mau dẫn Ngọc phu nhân đi. Còn chính hắn thì chắp một tay sau đít, đứng ở cạnh bàn nhỏ trong đình, cầm quân cờ từ từ tự đánh.
Không cần An Chính Phong nói, Ngọc phu nhân đã truyền âm hỏi y gì đó, An Chính Phong kể qua hết tình huống.
Ngọc phu nhân từ từ uống trà từng ngụm nhỏ, nghe An Chính Phong kể như thế, biết chủ nhân không hoan nghênh, nhưng nàng ta dường như cũng không hề có ý tứ rời đi, ngược lại bưng chén trà nhàn nhạt nhìn Miêu Nghị lom lom, như có như không hơi hơi gật gật đầu.
Miêu đại điện chủ vóc người tất nhiên là không cần nói, đó là do khổ luyện nhiều năm trên hải đảo, trải qua được lão Bạch chỉ điểm luyện căn cơ rất tốt, một đồng vốn ăn cả vạn năm, thân thể cường tráng cao cứng, tướng do tâm sinh, cả người anh khí bừng bừng, vừa nhìn là biến là một thanh niên chuẩn. Người thanh niên ung dung khí phách giống như thế này quả thật là hiếm thấy, dưới tình huống không có bối cảnh gì mà đối mặt với kim liên tu sĩ lại có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh, ít thấy ít thấy a!
Cử động chắp tay sau đít đứng khảy nhẹ con cờ ở cạnh bàn cờ, cái này đúng là trong sự anh khí bừng bừng lộ ra vẻ ung dung thanh nhã, khiến cho vui tai vui mắt không nói ra được, chân chính là một vị nam nhi tốt a! Ngọc phu nhân thật là càng nhìn càng thích.
Những thứ ngoại tại tạm thời không đề cập nữa, Miêu đại điện chủ này cho đến bây giờ lý lịch thế nào nàng ít nhiều cũng có điều tra, bắt đầu từ một tán tu mã thừa (chăn ngựa), Bạch Liên nhất phẩm tu vi liền có thể lên làm động chủ không người nào có thể, dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa kiêm trí dũng hơn người, nhiều lần lập công lớn, nhanh chóng làm lên sơn chủ. Chỉ có Bạch Liên tu vi mà đi Tinh Túc Hải Kham Loạn hội, không nói là xưa nay chưa từng có, hơn nữa có thể với Bạch Liên tu vi còn sống trở về lại là người đầu tiên trong lịch sử, càng không cần phải nói là trở về bằng việc lập được công lớn cho Thiên Ngoại Thiên. Sau khi trở về lập được công lớn vinh dự về làng người khác còn chưa nói, khi người khác đều tranh nhau đi địa phương tốt, thì tên này lại biết trốn đến Thủy Hành cung kia để giấu tài, lợi dụng tài nguyên thu được từ Tinh Túc Hải Kham Loạn hội dốc lòng tu luyện.
Chẳng qua là vận khí có chút không tốt, mới vừa leo lên vị trí phủ chủ không mấy năm, lại bị tiểu nhân hèn hạ gài bẫy đi Lưu Vân Sa Hải, mấy lần dựa vào trí dũng song toàn thoát khỏi nguy hiểm, tìm được U Minh Long Thuyền hoàn thành nhiệm vụ không nói, lại bị phía trên nhìn trúng, thuận lợi lẻn vào Phong Vân Khách Sạn trở thành tâm phúc bên cạnh Lão Bản Nương, lần nữa hoàn thành nhiệm vụ mà người khác làm không được. Sau đó lại ở Nam Cực Băng cung thể hiện tài năng trẻ, năng lực là không thể nghi ngờ, ngay cả An Chính Phong cũng có nhiều tán dương. Người khác sẽ lừa nàng, An Chính Phong sẽ không đi lừa nàng được, đến nay vẫn còn để chức chấp sự ở Lưu Vân Sa Hải thương hội cho tên này, chính là vẫn còn muốn lưu lại một cơ hội để chờ cơ hội tới là có thể săn tới dưới tay để dùng.
Chẳng qua là đáng tiếc nội bộ của thương hội có nội gián, bức ép tên này bại lộ suýt nữa bỏ mạng mới chạy về Thủy Hành cung, vừa khéo gặp dịp Đào bà bà qua đời, Thủy Hành cung gặp phải đại kiếp, lại là tên này hợp tung liên hoành tự thân đi đến Mộc Hành cung đàm phán, cuối cùng liên thủ đánh bại Nhật Hành cung, điển hình là đuổi sói nuốt hổ, lấy yếu thắng mạnh, cũng làm cho Thủy Hành cung lúc nào cũng có khả năng bị người khác thâu tóm có chỗ dựa vững chắc. Nếu không vị trí cung chủ của Đào Thanh Ly làm sao có thể làm đến bây giờ, sớm đã bị người ta ăn ngay cả xương cốt cặn bã đều không còn lại chút gì rồi.
Thế nhưng Thủy Hành cung những đồ ngu muội đó, ngược lại đặt biệt danh cho tên này là 'Miêu Tặc' bắt hắn cõng trên lưng cái danh xấu bị chửi ầm ầm, bị chửi đến mức anh hùng huyết không thể cô đơn. Người khác có lẽ không biết nội tình, nhưng mà ở Thiên Ngoại Thiên bên đó khi hỏi tới sự kiện 'Miêu Tặc'làm cho thiên hạ sôi trào sùng sục thì, nàng tận tai nghe chính Nhạc Thiên Ba giải thích, rốt cuộc là biết rõ nội tình đấy.
May mắn người có năng lực cuối cùng vẫn là người có năng lực, năng lực của tên này sớm đã nhập vào pháp nhãn của Mộc Hành cung, dùng địa bàn của hai điện cùng cái chức Hành tẩu đào tên này đến đây, khiến cho hắn đứng lên trên một độ cao khác.
Sau đó hắn lại tham gia Giám bảo đại hội tại Vô Lượng quốc, lực chém cháu ngoại của yêu thánh Cơ Hoan, làm nở mặt thêm cho tiên quốc một lần nữa. Nhưng đáng tiếc vận mạng lại đa đoan, lại gặp cái lão già khốn hồ đồ đó hãm hại, thiếu chút nữa hại chết con rể tương lai của mình, quay đầu lại sẽ tìm lão gia hỏa kia tính sổ mới được! Nhưng mà cũng bởi vì vậy mà bức ép tên này phản kích, mới bộc lộ một chuyện làm cho tự bản thân mình giật nảy cả mình, nếu không hai người cũng không đến chỗ này gặp mặt.
May mắn là tên này có thể sống đến bây giờ không phải đơn thuần do may mắn, cuối cùng vẫn là thoát vây được từ trong Linh Lung Bảo Tháp, lại lập được một cái công lớn cho tiên quốc. Là vàng thì ở nơi nào cũng đều có thể phát sáng, tên này lại nhập vào pháp nhãn của Nhạc Thiên Ba. Nhạc Thiên Ba phá lệ tự thân phong làm Ngọc Đô Phong Kim Điện Chấp Sự, cho phép hắn thân kiêm vị trí điện chủ của hai điện, làm cho hắn leo lên một bậc vũ đài cao hơn. Đây rõ ràng là muốn trọng điểm bồi dưỡng làm trợ thủ đắc lực trong tương lai a! Có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Trước đó chẳng qua là nghe nói qua đại danh của tên này, chẳng hề suy nghĩ nhiều, tiên quốc nhiều tu sĩ như vậy thỉnh thoảng có chút tu sĩ xuất sắc cũng là chuyện rất bình thường, nhưng là sau khi có dính líu, Ngọc phu nhân dò la lý lịch của tên này tổng hợp lại để xem xét mới thấy, hắn đúng là chỉ có thể dùng chữ “tài ba trác tuyệt” mới có thể hình dung, có thể nói là làm cho mắt nàng sáng ngời.
Nhiều hành động vĩ đại như vậy, tu sĩ bình thường có thể hoàn thành một chuyện đã là không tệ rồi vậy. Tu sĩ bình thường kinh nghiệm trải nhiều long đong như vậy mà có thể vượt qua một lần nguy cơ giữ được tánh mạng cũng đã không tệ rồi. Nhưng tên này lại vượt mọi chông gai, trong con đường thăng thiên của bản thân mình lại viết thêm những bút mực dày đầy rẫy công lao, cái này đúng là không dựa dẫm không ỷ lại vào bất kỳ bối cảnh gì mà từng bước giẫm chân lên công lao do tự bản thân mình làm ra, từng bước tiến lên, quả thật là khiến cho người khác kinh thán không thôi.
An Chính Phong lẩm bẩm trong bụng, đến lượt ta khẳng định không thể đáp ứng, nhưng mà tình huống của ngươi không giống nhau a, ngươi nếu như không cưới, con gái người ta không thể gả cho ai khác a! Vốn dựa vào điều kiện của con gái người ta thì không lo sẽ không gả được, một mực để ở trong nhà tùy theo ý của con gái người ta đó mà, nhưng mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn người ta hiện tại còn nóng lòng hơn so với ngươi a! Vạn nhất ngươi đột nhiên cưới một người nào đó về nhà chiếm vị trí chính thất, thì chuyện vui lớn ngay rồi! Huống chi tiểu tử ngươi điều kiện cũng không tệ lắm, người ta đã nhìn trúng rồi, ngươi cần phải thông cảm cho tâm tình làm phụ mẫu của người ta chứ, có biết hay không hả?
- An chưởng quỹ, ngươi cũng đừng khó xử làm gì, mọi người đều là nam nhân, tâm tình của ta ngươi cũng hiểu, cái gì cũng đừng có nói nữa. Nữ nhân này xem ra lai lịch bất phàm, ta cũng không muốn đắc tội với người ta, ngươi nghĩ biện pháp mang nàng ta đi, đừng gây khó khăn cho ta.
Miêu Nghị đưa tay ra mời hướng về phía trong vườn.
An Chính Phong đi theo phía sau hắn, có chút nóng nảy nói:
- Miêu Nghị, ngươi cũng chưa hề xem qua dáng dấp cô nương người ta ra sao, sao vội vã cự tuyệt làm gì, ta cũng đã gặp qua, như hoa như ngọc hiếm có lắm a!
Miêu Nghị nói:
- An chưởng quỹ, ngươi không cần dùng cách này để dẫn dụ ta, dựa vào địa vị của ta lúc này hôm nay ngươi cảm thấy ta sẽ thiếu nữ nhân xinh đẹp sao? Ta nói thật với ngươi nhé, trong vòng một ngàn năm, ta sẽ không kết hôn, cũng không có ý nghĩ kết hôn.
- Tại sao cần phải một ngàn năm?
An Chính Phong hỏi tới.
- Cái này không tiện phụng cáo!
Miêu Nghị không chịu thổ lộ nguyên nhân, ngược lại còn uy hiếp và cảnh cáo:
- Ngươi nếu như không nhanh chóng mang nàng ta ly khai, ép ta mãi thì đừng trách ta báo lên Quân sứ nói thương hội các ngươi dây dưa không dứt đối với ta. Thần Lộ chúng ta nễ mặt thương hội các ngươi không có nghĩa là sợ thương hội các ngươi! Quay đầu lại ta ra lệnh một tiếng, có thể ngừng tất cả việc kinh doanh với thương hội các ngươi trong nội cảnh của hai điện của ta, có lẽ còn không chỉ trong nội cảnh của hai điện!
- Tiểu tử, ngươi dám uy hiếp ta!
An Chính Phong buồn cười một tiếng.
Miêu Nghị quay đầu lại một câu:
- An chưởng quỹ không nên cho là như vậy, ta cũng không có biện pháp, cho dù ta là đang uy hiếp ngươi, ngươi có năng lực làm khó dễ được ta sao? Thế lực địa phương chúng ta cùng các ngươi nước giếng không phạm nước sông, ta cũng không trêu chọc các ngươi, ta đứng ở chỗ này, ngươi dám động một đầu ngón tay vào ta sao?
An Chính Phong có chút ngứa hàm răng.
Hai người quay trở lại trong đình, Miêu Nghị vân đạm phong khinh đứng ở một bên, nháy mắt với An Chính Phong, muốn lão hãy mauu mau dẫn Ngọc phu nhân đi. Còn chính hắn thì chắp một tay sau đít, đứng ở cạnh bàn nhỏ trong đình, cầm quân cờ từ từ tự đánh.
Không cần An Chính Phong nói, Ngọc phu nhân đã truyền âm hỏi y gì đó, An Chính Phong kể qua hết tình huống.
Ngọc phu nhân từ từ uống trà từng ngụm nhỏ, nghe An Chính Phong kể như thế, biết chủ nhân không hoan nghênh, nhưng nàng ta dường như cũng không hề có ý tứ rời đi, ngược lại bưng chén trà nhàn nhạt nhìn Miêu Nghị lom lom, như có như không hơi hơi gật gật đầu.
Miêu đại điện chủ vóc người tất nhiên là không cần nói, đó là do khổ luyện nhiều năm trên hải đảo, trải qua được lão Bạch chỉ điểm luyện căn cơ rất tốt, một đồng vốn ăn cả vạn năm, thân thể cường tráng cao cứng, tướng do tâm sinh, cả người anh khí bừng bừng, vừa nhìn là biến là một thanh niên chuẩn. Người thanh niên ung dung khí phách giống như thế này quả thật là hiếm thấy, dưới tình huống không có bối cảnh gì mà đối mặt với kim liên tu sĩ lại có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh, ít thấy ít thấy a!
Cử động chắp tay sau đít đứng khảy nhẹ con cờ ở cạnh bàn cờ, cái này đúng là trong sự anh khí bừng bừng lộ ra vẻ ung dung thanh nhã, khiến cho vui tai vui mắt không nói ra được, chân chính là một vị nam nhi tốt a! Ngọc phu nhân thật là càng nhìn càng thích.
Những thứ ngoại tại tạm thời không đề cập nữa, Miêu đại điện chủ này cho đến bây giờ lý lịch thế nào nàng ít nhiều cũng có điều tra, bắt đầu từ một tán tu mã thừa (chăn ngựa), Bạch Liên nhất phẩm tu vi liền có thể lên làm động chủ không người nào có thể, dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa kiêm trí dũng hơn người, nhiều lần lập công lớn, nhanh chóng làm lên sơn chủ. Chỉ có Bạch Liên tu vi mà đi Tinh Túc Hải Kham Loạn hội, không nói là xưa nay chưa từng có, hơn nữa có thể với Bạch Liên tu vi còn sống trở về lại là người đầu tiên trong lịch sử, càng không cần phải nói là trở về bằng việc lập được công lớn cho Thiên Ngoại Thiên. Sau khi trở về lập được công lớn vinh dự về làng người khác còn chưa nói, khi người khác đều tranh nhau đi địa phương tốt, thì tên này lại biết trốn đến Thủy Hành cung kia để giấu tài, lợi dụng tài nguyên thu được từ Tinh Túc Hải Kham Loạn hội dốc lòng tu luyện.
Chẳng qua là vận khí có chút không tốt, mới vừa leo lên vị trí phủ chủ không mấy năm, lại bị tiểu nhân hèn hạ gài bẫy đi Lưu Vân Sa Hải, mấy lần dựa vào trí dũng song toàn thoát khỏi nguy hiểm, tìm được U Minh Long Thuyền hoàn thành nhiệm vụ không nói, lại bị phía trên nhìn trúng, thuận lợi lẻn vào Phong Vân Khách Sạn trở thành tâm phúc bên cạnh Lão Bản Nương, lần nữa hoàn thành nhiệm vụ mà người khác làm không được. Sau đó lại ở Nam Cực Băng cung thể hiện tài năng trẻ, năng lực là không thể nghi ngờ, ngay cả An Chính Phong cũng có nhiều tán dương. Người khác sẽ lừa nàng, An Chính Phong sẽ không đi lừa nàng được, đến nay vẫn còn để chức chấp sự ở Lưu Vân Sa Hải thương hội cho tên này, chính là vẫn còn muốn lưu lại một cơ hội để chờ cơ hội tới là có thể săn tới dưới tay để dùng.
Chẳng qua là đáng tiếc nội bộ của thương hội có nội gián, bức ép tên này bại lộ suýt nữa bỏ mạng mới chạy về Thủy Hành cung, vừa khéo gặp dịp Đào bà bà qua đời, Thủy Hành cung gặp phải đại kiếp, lại là tên này hợp tung liên hoành tự thân đi đến Mộc Hành cung đàm phán, cuối cùng liên thủ đánh bại Nhật Hành cung, điển hình là đuổi sói nuốt hổ, lấy yếu thắng mạnh, cũng làm cho Thủy Hành cung lúc nào cũng có khả năng bị người khác thâu tóm có chỗ dựa vững chắc. Nếu không vị trí cung chủ của Đào Thanh Ly làm sao có thể làm đến bây giờ, sớm đã bị người ta ăn ngay cả xương cốt cặn bã đều không còn lại chút gì rồi.
Thế nhưng Thủy Hành cung những đồ ngu muội đó, ngược lại đặt biệt danh cho tên này là 'Miêu Tặc' bắt hắn cõng trên lưng cái danh xấu bị chửi ầm ầm, bị chửi đến mức anh hùng huyết không thể cô đơn. Người khác có lẽ không biết nội tình, nhưng mà ở Thiên Ngoại Thiên bên đó khi hỏi tới sự kiện 'Miêu Tặc'làm cho thiên hạ sôi trào sùng sục thì, nàng tận tai nghe chính Nhạc Thiên Ba giải thích, rốt cuộc là biết rõ nội tình đấy.
May mắn người có năng lực cuối cùng vẫn là người có năng lực, năng lực của tên này sớm đã nhập vào pháp nhãn của Mộc Hành cung, dùng địa bàn của hai điện cùng cái chức Hành tẩu đào tên này đến đây, khiến cho hắn đứng lên trên một độ cao khác.
Sau đó hắn lại tham gia Giám bảo đại hội tại Vô Lượng quốc, lực chém cháu ngoại của yêu thánh Cơ Hoan, làm nở mặt thêm cho tiên quốc một lần nữa. Nhưng đáng tiếc vận mạng lại đa đoan, lại gặp cái lão già khốn hồ đồ đó hãm hại, thiếu chút nữa hại chết con rể tương lai của mình, quay đầu lại sẽ tìm lão gia hỏa kia tính sổ mới được! Nhưng mà cũng bởi vì vậy mà bức ép tên này phản kích, mới bộc lộ một chuyện làm cho tự bản thân mình giật nảy cả mình, nếu không hai người cũng không đến chỗ này gặp mặt.
May mắn là tên này có thể sống đến bây giờ không phải đơn thuần do may mắn, cuối cùng vẫn là thoát vây được từ trong Linh Lung Bảo Tháp, lại lập được một cái công lớn cho tiên quốc. Là vàng thì ở nơi nào cũng đều có thể phát sáng, tên này lại nhập vào pháp nhãn của Nhạc Thiên Ba. Nhạc Thiên Ba phá lệ tự thân phong làm Ngọc Đô Phong Kim Điện Chấp Sự, cho phép hắn thân kiêm vị trí điện chủ của hai điện, làm cho hắn leo lên một bậc vũ đài cao hơn. Đây rõ ràng là muốn trọng điểm bồi dưỡng làm trợ thủ đắc lực trong tương lai a! Có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Trước đó chẳng qua là nghe nói qua đại danh của tên này, chẳng hề suy nghĩ nhiều, tiên quốc nhiều tu sĩ như vậy thỉnh thoảng có chút tu sĩ xuất sắc cũng là chuyện rất bình thường, nhưng là sau khi có dính líu, Ngọc phu nhân dò la lý lịch của tên này tổng hợp lại để xem xét mới thấy, hắn đúng là chỉ có thể dùng chữ “tài ba trác tuyệt” mới có thể hình dung, có thể nói là làm cho mắt nàng sáng ngời.
Nhiều hành động vĩ đại như vậy, tu sĩ bình thường có thể hoàn thành một chuyện đã là không tệ rồi vậy. Tu sĩ bình thường kinh nghiệm trải nhiều long đong như vậy mà có thể vượt qua một lần nguy cơ giữ được tánh mạng cũng đã không tệ rồi. Nhưng tên này lại vượt mọi chông gai, trong con đường thăng thiên của bản thân mình lại viết thêm những bút mực dày đầy rẫy công lao, cái này đúng là không dựa dẫm không ỷ lại vào bất kỳ bối cảnh gì mà từng bước giẫm chân lên công lao do tự bản thân mình làm ra, từng bước tiến lên, quả thật là khiến cho người khác kinh thán không thôi.