Lời này giống như thọc đến tâm can của “Diêm Tu”, trong nháy mắt khiến gương mặt “Diêm Tu' đang cười lạnh thành hóa đá, á khẩu không trả lời được, nhìn Miêu Nghị, biểu hiện dần trở nên kinh nghi bất định, cuối cùng cố gắng trấn định nói:
- Chủ nhân? Khoác lác!
Đương nhiên “Diêm Tu” này không giống như người khác, lén ẩn giấu mấy trăm vạn cây Phá Pháp cung và một lượng lớn Thiên Đình chế thức chiến giáp, ngoại trừ Bạch Phượng hoàng cũng không có người nào khác. Phán đoán của Dương Triệu Thanh không sai năng lực của Bạch Phượng hoàng vốn thiên biến vạn hóa, hóa thành Diêm Tu tiến vào Quỷ Thị Tổng Trấn phủ cũng không cần người nào hoài nghi lo lắng, dù sao tai mắt của của Khấu gia ở khắp nơi trong phủ Tổng Trấn, cho nên Diêm Tu cũng giữ ý lén lút liên hệ cùng Miêu Nghị và Bạch Phượng hoàng.
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Nhận chủ chuyện lớn như vậy, xem ra trí nhớ ngươi không kém đến mức này, ta cũng không miễn cưỡng, là ai chủ động nhận chủ?
Thân hình Bạch Phượng hoàng trở nên mềm nhũn, bắt đầu động đậy biến hóa, giây lát khôi phục hình dạng bản tôn, diện mạo thuần trắng, tóc dài ngân sương, Nga Mi nhuộm trắng, màu da trắng nõn, cả người giống như phấn điêu ngọc trác, dung mạo giống như một con gà trống nhưng lại cao ngạo như tiên thiên.
- Nhận chủ?
Nàng không phủ nhận nhận chủ chuyện của bản thân mình, lại khinh thường hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?
Quay ngược vấn đề về cho Miêu Nghị, vẫn hi vọng Miêu Nghị không biết chuyện, để tiếp tục tranh thủ quyền tự chủ cho mình.
Nhưng lần này Miêu Nghị đã có chuẩn bị, nói thẳng:
- Xứng hay không xứng phải hỏi chính ngươi, có Thiên Nhãn đi vào mê Bạo Loạn Tinh Hải, hơn nữa người giải khai cấm chế trái tim ngươi, ngươi nói có đủ tư cách làm chủ nhân của ngươi hay không?
Nội tâm Bạch Phượng hoàng như bị thọc một đao, khóe miệng mấp máy, giả bộ hồ đồ, ngoài cười nhưng trong không cười.
• Không hiểu ngươi đang nói cái gì, giải khai cấm chế lòng ta, là điều kiện trao đổi giữa ta và ngươi, mà không phải ta….
Nàng vẫn còn muốn tranh thủ tự do đáng quý, Miêu Nghị cường thế ngắt lời:
- Ngươi xác nhận ngươi muốn đối kháng Bạch chủ?
Không cười được rồi, Bạch Phượng hoàng đột nhiên rụt đồng tử lại, liều chết nhìn chằm chằm Miêu Nghị. Đột nhiên một tiếng “Bùng!”, một chưởng chụp trên bàn, quát lên như bệnh tâm thần:
- Ngươi đùa bỡn ta có phải không? Nếu biết rồi còn hỏi cái rắm! Nhận chủ thì thế nào? Người đần độn đó đã chết mấy năm rồi, cho dù ta nhận ngươi là chủ, ngươi có năng lực nắm chắc ta hay sao?
Có phản ứng này xem như đủ rồi, lòng Miêu Nghị thầm buông lỏng, xem ra không sai, rốt cục giải giải khai mê, giờ này nữ yêu đột nhiên chạy đến tìm mình nhận chủ.
Nếu không phải sau hành trình đến Nam Vô môn di chỉ, Vân Tri Thu dựa theo bản đồ tìm được do tầm bảo, sơ bộ khóa mục tiêu là nơi Phong ấn của Yêu Tăng Nam Ba, khiến cho hắn xác nhận người tàng bảo là Bạch chủ, liên tưởng đến Thiên Nhãn cùng với tình hình nữ yêu tinh gặp tại Mê Loạn Tinh Hải. Kết hợp với yêu nữ này nhận chủ, muốn không nghi ngờ Bạch chủ cũng khó, mới có thử một lần, quả nhiên không sai!
Có cơ sở này, Miêu Nghị đưa tay về hướng đại môn:
- Ngươi muốn nuốt lời đổi ý, ta không miễn cưỡng, mời cứ tự tiện, chẳng qua là... . Tự gánh lấy hậu quả!
- Hừ!
Bạch Phượng hoàng khinh thường hừ lạnh một tiếng dị thường, quay người bỏ đi ngay. Hành động quả không chút do dự.
Hai tay Miêu Nghị đỡ lên bàn, thần thái điềm tĩnh không nao núng, cũng không giữ lại.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, dứt khoát đi tới cửa, Bạch Phượng hoàng khoát hai tay lên chốt cửa, đang định kéo ra, thân hình chợt ngừng, quay lại liếc nhìn Miêu Nghị, kết quả phát hiện Miêu Nghị đã nhắm hai mắt, không có ý tứ võ đạo chí tôn chút nào.
Không ngờ vừa rồi nàng rất có cốt khí, giây lát đã xoay người trở lại, một tiếng ba, lại là một chưởng chụp trên bàn, chụp đồ loạn xạ trên bàn, hung hăng trừng mắt nhìn Miêu Nghị không lên tiếng.
Miêu Nghị chậm rãi mở hai mắt ra nhìn nàng, trong lòng buồn cười. Hắn dám để cho nàng đi dĩ nhiên là có nguyên nhân, nhớ lúc vẫn còn Hắc Hổ kỳ. Yêu nữ này mới tới doanh địa nơi Hắc Hổ kỳ đồn trú lấy Yến Bắc Hồng uy hiếp, ép mình giải trừ cấm chế trái tim cho nàng, lúc đó thoáng cái yêu nữ này đi rồi, sau đó gặp quỷ, đột nhiên yêu nữ chạy trở về, quỳ xuống đất liền bái kiến, lên tiếng nhận hắn là chủ, khiến hắn không biết được chuyện gì đã xảy ra, lúc đó còn không dám nhận.
Hiện tại đã biết nguyên nhân là Bạch chủ, nguyên do lúc đó cũng không khó suy đoán, nữ yêu kia cao ngạo như một con gà trống, không thể cam tâm tình nguyện quỳ xuống đất nhận chủ nhân, tất nhiên là bị áp lực nào đó bức bách không thể kháng cự.
Vậy thì, Miêu Nghị sợ nàng chạy sao? Ngươi xem, đảo mắt yêu nữ này liền biến mất cốt khí rồi, giờ này không phải ngoan ngoãn trở về sao?
- Không đi hay sao?
Miêu Nghị lãnh đạm cất tiếng.
Bạch Phượng hoàng âm thầm cắn răng nghiến lợi, phất tay lấy ra một trữ vật trạc ném trước mặt Miêu Nghị, xoay người đi tới ngồi bắt chéo chân lên một chiếc ghế, tức giận không thuận ý, lạnh lùng nói:
- Dù sao ngươi phải giải khai cấm chế qua ta, ta không phải là người vong ân phụ nghĩa, thứ ngươi muốn đều ở bên trong tự bản thân mình tìm đi.
Lý do này quả thực khiến người ta không nói được lời nào! Miêu Nghị dở khóc dở cười trong lòng, xem như lĩnh giáo cái gọi là vịt chết mạnh miệng, cầm trừ vật trạc lên, tiến hành kiểm tra vật phẩm bên trong.
Kiểm tra qua thật không lầm, Miêu Nghị thu trữ vật trạc, tựa vào lưng ghế, nói về điều kiện tiên quyết.
- Bạch Phượng hoàng, ta chủ, ngươi phó, ngươi không phủ nhận chứ?
Bạch Phượng hoàng.
- Chưa từng thấy người nào mặt dày mày dạn như ngươi vậy, không ngờ cứ níu giữ lời nói cảm kích nhất thời của ta năm đó như vậy, ngươi có phải là nam nhân hay không?
Miêu Nghị nói:
- Bớt nói nhảm, ta hỏi ngươi có thừa nhận hay không?
- Hừ hừ!
Bạch Phượng hoàng châm chọc cười lạnh.
- Cũng chính vì đụng phải loại người nói như tát
nước như ta, không nuốt lời, nếu như người khác đã sớm chưởng chết ngươi, ngươi cũng đừng đắc ý.
- Chủ nhân? Khoác lác!
Đương nhiên “Diêm Tu” này không giống như người khác, lén ẩn giấu mấy trăm vạn cây Phá Pháp cung và một lượng lớn Thiên Đình chế thức chiến giáp, ngoại trừ Bạch Phượng hoàng cũng không có người nào khác. Phán đoán của Dương Triệu Thanh không sai năng lực của Bạch Phượng hoàng vốn thiên biến vạn hóa, hóa thành Diêm Tu tiến vào Quỷ Thị Tổng Trấn phủ cũng không cần người nào hoài nghi lo lắng, dù sao tai mắt của của Khấu gia ở khắp nơi trong phủ Tổng Trấn, cho nên Diêm Tu cũng giữ ý lén lút liên hệ cùng Miêu Nghị và Bạch Phượng hoàng.
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Nhận chủ chuyện lớn như vậy, xem ra trí nhớ ngươi không kém đến mức này, ta cũng không miễn cưỡng, là ai chủ động nhận chủ?
Thân hình Bạch Phượng hoàng trở nên mềm nhũn, bắt đầu động đậy biến hóa, giây lát khôi phục hình dạng bản tôn, diện mạo thuần trắng, tóc dài ngân sương, Nga Mi nhuộm trắng, màu da trắng nõn, cả người giống như phấn điêu ngọc trác, dung mạo giống như một con gà trống nhưng lại cao ngạo như tiên thiên.
- Nhận chủ?
Nàng không phủ nhận nhận chủ chuyện của bản thân mình, lại khinh thường hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?
Quay ngược vấn đề về cho Miêu Nghị, vẫn hi vọng Miêu Nghị không biết chuyện, để tiếp tục tranh thủ quyền tự chủ cho mình.
Nhưng lần này Miêu Nghị đã có chuẩn bị, nói thẳng:
- Xứng hay không xứng phải hỏi chính ngươi, có Thiên Nhãn đi vào mê Bạo Loạn Tinh Hải, hơn nữa người giải khai cấm chế trái tim ngươi, ngươi nói có đủ tư cách làm chủ nhân của ngươi hay không?
Nội tâm Bạch Phượng hoàng như bị thọc một đao, khóe miệng mấp máy, giả bộ hồ đồ, ngoài cười nhưng trong không cười.
• Không hiểu ngươi đang nói cái gì, giải khai cấm chế lòng ta, là điều kiện trao đổi giữa ta và ngươi, mà không phải ta….
Nàng vẫn còn muốn tranh thủ tự do đáng quý, Miêu Nghị cường thế ngắt lời:
- Ngươi xác nhận ngươi muốn đối kháng Bạch chủ?
Không cười được rồi, Bạch Phượng hoàng đột nhiên rụt đồng tử lại, liều chết nhìn chằm chằm Miêu Nghị. Đột nhiên một tiếng “Bùng!”, một chưởng chụp trên bàn, quát lên như bệnh tâm thần:
- Ngươi đùa bỡn ta có phải không? Nếu biết rồi còn hỏi cái rắm! Nhận chủ thì thế nào? Người đần độn đó đã chết mấy năm rồi, cho dù ta nhận ngươi là chủ, ngươi có năng lực nắm chắc ta hay sao?
Có phản ứng này xem như đủ rồi, lòng Miêu Nghị thầm buông lỏng, xem ra không sai, rốt cục giải giải khai mê, giờ này nữ yêu đột nhiên chạy đến tìm mình nhận chủ.
Nếu không phải sau hành trình đến Nam Vô môn di chỉ, Vân Tri Thu dựa theo bản đồ tìm được do tầm bảo, sơ bộ khóa mục tiêu là nơi Phong ấn của Yêu Tăng Nam Ba, khiến cho hắn xác nhận người tàng bảo là Bạch chủ, liên tưởng đến Thiên Nhãn cùng với tình hình nữ yêu tinh gặp tại Mê Loạn Tinh Hải. Kết hợp với yêu nữ này nhận chủ, muốn không nghi ngờ Bạch chủ cũng khó, mới có thử một lần, quả nhiên không sai!
Có cơ sở này, Miêu Nghị đưa tay về hướng đại môn:
- Ngươi muốn nuốt lời đổi ý, ta không miễn cưỡng, mời cứ tự tiện, chẳng qua là... . Tự gánh lấy hậu quả!
- Hừ!
Bạch Phượng hoàng khinh thường hừ lạnh một tiếng dị thường, quay người bỏ đi ngay. Hành động quả không chút do dự.
Hai tay Miêu Nghị đỡ lên bàn, thần thái điềm tĩnh không nao núng, cũng không giữ lại.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, dứt khoát đi tới cửa, Bạch Phượng hoàng khoát hai tay lên chốt cửa, đang định kéo ra, thân hình chợt ngừng, quay lại liếc nhìn Miêu Nghị, kết quả phát hiện Miêu Nghị đã nhắm hai mắt, không có ý tứ võ đạo chí tôn chút nào.
Không ngờ vừa rồi nàng rất có cốt khí, giây lát đã xoay người trở lại, một tiếng ba, lại là một chưởng chụp trên bàn, chụp đồ loạn xạ trên bàn, hung hăng trừng mắt nhìn Miêu Nghị không lên tiếng.
Miêu Nghị chậm rãi mở hai mắt ra nhìn nàng, trong lòng buồn cười. Hắn dám để cho nàng đi dĩ nhiên là có nguyên nhân, nhớ lúc vẫn còn Hắc Hổ kỳ. Yêu nữ này mới tới doanh địa nơi Hắc Hổ kỳ đồn trú lấy Yến Bắc Hồng uy hiếp, ép mình giải trừ cấm chế trái tim cho nàng, lúc đó thoáng cái yêu nữ này đi rồi, sau đó gặp quỷ, đột nhiên yêu nữ chạy trở về, quỳ xuống đất liền bái kiến, lên tiếng nhận hắn là chủ, khiến hắn không biết được chuyện gì đã xảy ra, lúc đó còn không dám nhận.
Hiện tại đã biết nguyên nhân là Bạch chủ, nguyên do lúc đó cũng không khó suy đoán, nữ yêu kia cao ngạo như một con gà trống, không thể cam tâm tình nguyện quỳ xuống đất nhận chủ nhân, tất nhiên là bị áp lực nào đó bức bách không thể kháng cự.
Vậy thì, Miêu Nghị sợ nàng chạy sao? Ngươi xem, đảo mắt yêu nữ này liền biến mất cốt khí rồi, giờ này không phải ngoan ngoãn trở về sao?
- Không đi hay sao?
Miêu Nghị lãnh đạm cất tiếng.
Bạch Phượng hoàng âm thầm cắn răng nghiến lợi, phất tay lấy ra một trữ vật trạc ném trước mặt Miêu Nghị, xoay người đi tới ngồi bắt chéo chân lên một chiếc ghế, tức giận không thuận ý, lạnh lùng nói:
- Dù sao ngươi phải giải khai cấm chế qua ta, ta không phải là người vong ân phụ nghĩa, thứ ngươi muốn đều ở bên trong tự bản thân mình tìm đi.
Lý do này quả thực khiến người ta không nói được lời nào! Miêu Nghị dở khóc dở cười trong lòng, xem như lĩnh giáo cái gọi là vịt chết mạnh miệng, cầm trừ vật trạc lên, tiến hành kiểm tra vật phẩm bên trong.
Kiểm tra qua thật không lầm, Miêu Nghị thu trữ vật trạc, tựa vào lưng ghế, nói về điều kiện tiên quyết.
- Bạch Phượng hoàng, ta chủ, ngươi phó, ngươi không phủ nhận chứ?
Bạch Phượng hoàng.
- Chưa từng thấy người nào mặt dày mày dạn như ngươi vậy, không ngờ cứ níu giữ lời nói cảm kích nhất thời của ta năm đó như vậy, ngươi có phải là nam nhân hay không?
Miêu Nghị nói:
- Bớt nói nhảm, ta hỏi ngươi có thừa nhận hay không?
- Hừ hừ!
Bạch Phượng hoàng châm chọc cười lạnh.
- Cũng chính vì đụng phải loại người nói như tát
nước như ta, không nuốt lời, nếu như người khác đã sớm chưởng chết ngươi, ngươi cũng đừng đắc ý.