Từ Kính Tùng chậm rãi gật đầu nói:
- Không biết Tô chưởng quỹ lúc trước nói chuyện đó có thể có còn hữu hiệu hay không?
Hắn vốn không muốn liên lụy chuyện đó cùng thương hội bên này, nhưng mà tối hôm qua bị làm nhục quá dữ rồi, thật sự là nuốt không trôi cục tức này, lại đích xác là không dám đối nghịch cùng Triệu Phi hai người, thật sự là không một chút nắm chắc có thể thắng người ta, nhưng mà mối thù cụt tay sao có thể không báo!?
Tô Yên Nhiên trầm ngâm nói:
- Theo ta được biết, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy dường như đã thành điện chủ của Trấn Ất điện cùng Trấn Bính điện. Thứ cho ta nói như vậy, đã không phải là Từ Hành tẩu ngươi có thể làm ảnh hưởng đi hay ở rồi.
- Nhưng mà Miêu Nghị còn ở lại!
Từ Kính Tùng quả quyết một câu.
- Cái này. . .
Tô Yên Nhiên có chút do dự, sự tình đã qua hai, ba chục năm rồi, lúc trước người thụ ý đã sớm quá thế, cũng không biết hậu nhân vẫn còn muốn làm chuyện này hay không. Sau khi ngẫm nghĩ, trả lời:
- Dung ta suy tính một chút như thế nào? Mấy ngày nữa trả lời chắc chắn cho ngươi!
- Vậy ta sẽ chờ tin tức của Tô chưởng quỹ!
Từ Kính Tùng đứng dậy cáo từ, sau khi trong lòng có quỷ, cũng không dám dừng lại ở chỗ này quá lâu. . .
Lại là một năm tuế chước nữa tới gần, Văn Phương lần nữa mang lễ vật đến Thủy Vân phủ, đồng thời báo cho Miêu Nghị biết một tin tức tốt:
- Đại ca! Muội lại sắp lên chức rồi, thương hội chuẩn bị điều muội đi một vị làm chưởng quỹ ở thành lớn 5 triệu người, đang hỏi thăm ý kiến của muội, đại ca cảm thấy muội đi chỗ nào tốt?
- Vậy à!
Miêu Nghị chắp tay đi ở trong hoa viên cười nói:
- Vậy cũng được cần phải chúc mừng cô rồi vậy.
Hơi làm ra vẻ trầm ngâm:
- Đi chỗ Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy bên kia đi, ít nhiều có thể chiếu ứng lẫn nhau. Dĩ nhiên, ta chỉ là nói ra cái đề nghị, có thích hợp hay không chỉ có trong lòng cô là rõ ràng nhất, loại chuyện như vậy không cần hỏi ta.
- Tiểu muội nghe một chút ý kiến của đại ca cũng là nên chứ.
Văn Phương đi theo bên cạnh hắn cười đùa nói:
- Đại ca nếu như đã lên tiếng rồi, thì nghe đại ca vậy. Phải đi Triệu điện chủ Trấn Ất thành thôi! Đại ca, huynh từ từ đi dạo, muội đi tìm Thiên Nhi, Tuyết Nhi.
Thật ra loại chuyện như vậy đích xác không cần đến trưng cầu ý kiến của Miêu Nghị. Địa phương thế lực cũng không quản đến trên đầu của thương hội, song phương nước giếng không phạm nước sông. Mà Văn Phương cũng đã sớm quyết định đi đến chỗ Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy bên kia, tiếp tục đi theo khách hàng lớn, nhưng mà lại lo lắng Miêu Nghị suy nghĩ nhiều, dù sao lúc trước đến ba người thì có hai vị làm điện chủ, chỉ có Miêu Nghị vẫn còn dậm chân tại chỗ ở tại chỗ này, cũng không biết trong lòng Miêu Nghị là tư vị gì. Lúc này mạo muội rời đi rất dễ dàng đả thương người, nhưng mà Văn Phương nàng đang nỗ lực phấn đấu bò lên trên.
Chuyện này thật khiến cho nàng rất đắn đo, nàng thật không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Cuối cùng vẫn là quyết định tới nơi này đem lời nói cho thuận, chu toàn mặt mũi của Miêu Nghị.
Miêu Nghị đang từ từ đi bộ, quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng của Văn Phương, lắc đầu cười khổ, cũng không biết có phải là tự bản thân mình suy nghĩ nhiều rồi vậy hay không. Dù thế nào cũng cảm giác gần đây từng người nói chuyện cùng mình đều rất thận trọng. Sợ mình suy nghĩ nhiều rồi, chẳng lẽ mình lòng dạ giống như người hẹp hòi không nhìn nổi người khác lên chức hay sao? Tự bản thân mình bao nhiêu cân lượng tự bản thân mình cũng không phải là không biết, chỉ bằng tự bản thân mình với tu vi thế này làm sao có thể đi làm điện chủ, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy với tu vi Hồng Liên nhất phẩm có thể lên làm điện chủ đã là may mắn lắm rồi, Hồng Liên trở xuống làm điện chủ chưa từng nghe nói qua. . .
Sau khi các núi phía dưới đem tuế chước dâng lên, Miêu Nghị lĩnh hai tên tùy tùng lên đường, một đường không ngừng, chạy thẳng tới Trấn Quý Điện. Lần này cũng không có người kết bạn mà đi nữa.
Một mình bái kiến điện chủ, nộp tuế chước lên. Đợi cho các lộ phủ chủ đến đông đủ, lại tề tụ trong đại điện nghị sự, Miêu Nghị một người núp ở phía sau nhất.
Tuy rằng trước kia Miêu Nghị cùng Triệu Phi, Tư Không Vô Úy cũng là khiêm tốn núp ở phía sau, lần này cũng rõ ràng là cùng cử động, nhưng mà trong mắt những người khác thì lại thành người bắt đầu rụt đầu Ô Quy rồi, không dám gây chuyện nữa rồi. Dù sao hai vị kia đã lên chức mà đi rồi, cũng không có quyền lợi thò tay cắm đến trong Trấn Quý Điện.
Nhưng mà náo nhiệt mà mọi người mong đợi vẫn chưa xuất hiện. Ba vị Hành tẩu cũng chưa đưa ra bất kỳ sự tình gì làm khó dễ Miêu Nghị, thậm chí đề tài cũng chưa nói tới Thủy Vân phủ, làm cho các lộ phủ chủ âm thầm ngạc nhiên. Ba đại Hành tẩu cũng không phải là người lòng dạ rộng lớn gì.
Miêu Nghị thì trong lòng đã có số, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đã truyền tin báo cho biết, nói hai người đã cảnh cáo ba người kia, cũng báo cho biết nếu như có bất cứ dị thường nào thì phải lập tức thông tri bọn họ, bọn họ sẽ lập tức đánh tới!
Bên này tuế chước đã xong, các lộ phủ chủ ai về nơi ấy, Thân Hoài Tín sau đó lại lên đường chạy tới Thủy Hành cung, phải giao lên tuế chước của Trấn Quý Điện.
Tại Thủy Hành cung hắn gặp Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, chuyện chào hỏi nhau là không tránh khỏi rồi. Khi yết kiến cung chủ, Thân Hoài Tín tâm tình có chút thấp thỏm, nguyên Trấn Ất điện cùng Trấn Bính điện điện chủ đều bị điều đi rồi, nghe nói đều đưa cho Quân sứ bên kia có an bài khác, trống ra vị trí để cấp cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy.
Những năm này ở Thủy Hành cung, người có tu vi cao hơn so với Đào Thanh Ly, đều bị Đào bà bà tìm cách đưa đi nơi khác. Không có biện pháp, Đào bà bà mặt mũi lớn a! Có thể cậy già đưa người cho Quân sứ, đầu tiên là hai vị Hành tẩu có cấp bậc tử liên của Thủy Hành cung, sau đó nữa thì lục tục lục tục, đến lần này thì hai vị điện chủ Ất, Bính.
Thân Hoài Tín hắn tu vi cũng cao hơn so sánh với Đào Thanh Ly, không biết lúc nào lại sẽ đến phiên mình, nhưng mà còn có Trấn Giáp điện là vị kia cứng hơn chống đỡ, chỉ cần mình cẩn thận một chút tạm thời xem ra không tới phiên của mình.
Không có ai nguyện ý bị điều đến địa phương xa lạ, bởi vì đi địa phương khác người ta không có khả năng sẽ cho ngươi quyền lợi hiện hữu, chỉ có thể là chức quan nhàn tản đứng dựa bên, đãi ngộ đó thảm ra sao có thể tưởng tượng được.
- Không biết Tô chưởng quỹ lúc trước nói chuyện đó có thể có còn hữu hiệu hay không?
Hắn vốn không muốn liên lụy chuyện đó cùng thương hội bên này, nhưng mà tối hôm qua bị làm nhục quá dữ rồi, thật sự là nuốt không trôi cục tức này, lại đích xác là không dám đối nghịch cùng Triệu Phi hai người, thật sự là không một chút nắm chắc có thể thắng người ta, nhưng mà mối thù cụt tay sao có thể không báo!?
Tô Yên Nhiên trầm ngâm nói:
- Theo ta được biết, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy dường như đã thành điện chủ của Trấn Ất điện cùng Trấn Bính điện. Thứ cho ta nói như vậy, đã không phải là Từ Hành tẩu ngươi có thể làm ảnh hưởng đi hay ở rồi.
- Nhưng mà Miêu Nghị còn ở lại!
Từ Kính Tùng quả quyết một câu.
- Cái này. . .
Tô Yên Nhiên có chút do dự, sự tình đã qua hai, ba chục năm rồi, lúc trước người thụ ý đã sớm quá thế, cũng không biết hậu nhân vẫn còn muốn làm chuyện này hay không. Sau khi ngẫm nghĩ, trả lời:
- Dung ta suy tính một chút như thế nào? Mấy ngày nữa trả lời chắc chắn cho ngươi!
- Vậy ta sẽ chờ tin tức của Tô chưởng quỹ!
Từ Kính Tùng đứng dậy cáo từ, sau khi trong lòng có quỷ, cũng không dám dừng lại ở chỗ này quá lâu. . .
Lại là một năm tuế chước nữa tới gần, Văn Phương lần nữa mang lễ vật đến Thủy Vân phủ, đồng thời báo cho Miêu Nghị biết một tin tức tốt:
- Đại ca! Muội lại sắp lên chức rồi, thương hội chuẩn bị điều muội đi một vị làm chưởng quỹ ở thành lớn 5 triệu người, đang hỏi thăm ý kiến của muội, đại ca cảm thấy muội đi chỗ nào tốt?
- Vậy à!
Miêu Nghị chắp tay đi ở trong hoa viên cười nói:
- Vậy cũng được cần phải chúc mừng cô rồi vậy.
Hơi làm ra vẻ trầm ngâm:
- Đi chỗ Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy bên kia đi, ít nhiều có thể chiếu ứng lẫn nhau. Dĩ nhiên, ta chỉ là nói ra cái đề nghị, có thích hợp hay không chỉ có trong lòng cô là rõ ràng nhất, loại chuyện như vậy không cần hỏi ta.
- Tiểu muội nghe một chút ý kiến của đại ca cũng là nên chứ.
Văn Phương đi theo bên cạnh hắn cười đùa nói:
- Đại ca nếu như đã lên tiếng rồi, thì nghe đại ca vậy. Phải đi Triệu điện chủ Trấn Ất thành thôi! Đại ca, huynh từ từ đi dạo, muội đi tìm Thiên Nhi, Tuyết Nhi.
Thật ra loại chuyện như vậy đích xác không cần đến trưng cầu ý kiến của Miêu Nghị. Địa phương thế lực cũng không quản đến trên đầu của thương hội, song phương nước giếng không phạm nước sông. Mà Văn Phương cũng đã sớm quyết định đi đến chỗ Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy bên kia, tiếp tục đi theo khách hàng lớn, nhưng mà lại lo lắng Miêu Nghị suy nghĩ nhiều, dù sao lúc trước đến ba người thì có hai vị làm điện chủ, chỉ có Miêu Nghị vẫn còn dậm chân tại chỗ ở tại chỗ này, cũng không biết trong lòng Miêu Nghị là tư vị gì. Lúc này mạo muội rời đi rất dễ dàng đả thương người, nhưng mà Văn Phương nàng đang nỗ lực phấn đấu bò lên trên.
Chuyện này thật khiến cho nàng rất đắn đo, nàng thật không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Cuối cùng vẫn là quyết định tới nơi này đem lời nói cho thuận, chu toàn mặt mũi của Miêu Nghị.
Miêu Nghị đang từ từ đi bộ, quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng của Văn Phương, lắc đầu cười khổ, cũng không biết có phải là tự bản thân mình suy nghĩ nhiều rồi vậy hay không. Dù thế nào cũng cảm giác gần đây từng người nói chuyện cùng mình đều rất thận trọng. Sợ mình suy nghĩ nhiều rồi, chẳng lẽ mình lòng dạ giống như người hẹp hòi không nhìn nổi người khác lên chức hay sao? Tự bản thân mình bao nhiêu cân lượng tự bản thân mình cũng không phải là không biết, chỉ bằng tự bản thân mình với tu vi thế này làm sao có thể đi làm điện chủ, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy với tu vi Hồng Liên nhất phẩm có thể lên làm điện chủ đã là may mắn lắm rồi, Hồng Liên trở xuống làm điện chủ chưa từng nghe nói qua. . .
Sau khi các núi phía dưới đem tuế chước dâng lên, Miêu Nghị lĩnh hai tên tùy tùng lên đường, một đường không ngừng, chạy thẳng tới Trấn Quý Điện. Lần này cũng không có người kết bạn mà đi nữa.
Một mình bái kiến điện chủ, nộp tuế chước lên. Đợi cho các lộ phủ chủ đến đông đủ, lại tề tụ trong đại điện nghị sự, Miêu Nghị một người núp ở phía sau nhất.
Tuy rằng trước kia Miêu Nghị cùng Triệu Phi, Tư Không Vô Úy cũng là khiêm tốn núp ở phía sau, lần này cũng rõ ràng là cùng cử động, nhưng mà trong mắt những người khác thì lại thành người bắt đầu rụt đầu Ô Quy rồi, không dám gây chuyện nữa rồi. Dù sao hai vị kia đã lên chức mà đi rồi, cũng không có quyền lợi thò tay cắm đến trong Trấn Quý Điện.
Nhưng mà náo nhiệt mà mọi người mong đợi vẫn chưa xuất hiện. Ba vị Hành tẩu cũng chưa đưa ra bất kỳ sự tình gì làm khó dễ Miêu Nghị, thậm chí đề tài cũng chưa nói tới Thủy Vân phủ, làm cho các lộ phủ chủ âm thầm ngạc nhiên. Ba đại Hành tẩu cũng không phải là người lòng dạ rộng lớn gì.
Miêu Nghị thì trong lòng đã có số, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đã truyền tin báo cho biết, nói hai người đã cảnh cáo ba người kia, cũng báo cho biết nếu như có bất cứ dị thường nào thì phải lập tức thông tri bọn họ, bọn họ sẽ lập tức đánh tới!
Bên này tuế chước đã xong, các lộ phủ chủ ai về nơi ấy, Thân Hoài Tín sau đó lại lên đường chạy tới Thủy Hành cung, phải giao lên tuế chước của Trấn Quý Điện.
Tại Thủy Hành cung hắn gặp Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, chuyện chào hỏi nhau là không tránh khỏi rồi. Khi yết kiến cung chủ, Thân Hoài Tín tâm tình có chút thấp thỏm, nguyên Trấn Ất điện cùng Trấn Bính điện điện chủ đều bị điều đi rồi, nghe nói đều đưa cho Quân sứ bên kia có an bài khác, trống ra vị trí để cấp cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy.
Những năm này ở Thủy Hành cung, người có tu vi cao hơn so với Đào Thanh Ly, đều bị Đào bà bà tìm cách đưa đi nơi khác. Không có biện pháp, Đào bà bà mặt mũi lớn a! Có thể cậy già đưa người cho Quân sứ, đầu tiên là hai vị Hành tẩu có cấp bậc tử liên của Thủy Hành cung, sau đó nữa thì lục tục lục tục, đến lần này thì hai vị điện chủ Ất, Bính.
Thân Hoài Tín hắn tu vi cũng cao hơn so sánh với Đào Thanh Ly, không biết lúc nào lại sẽ đến phiên mình, nhưng mà còn có Trấn Giáp điện là vị kia cứng hơn chống đỡ, chỉ cần mình cẩn thận một chút tạm thời xem ra không tới phiên của mình.
Không có ai nguyện ý bị điều đến địa phương xa lạ, bởi vì đi địa phương khác người ta không có khả năng sẽ cho ngươi quyền lợi hiện hữu, chỉ có thể là chức quan nhàn tản đứng dựa bên, đãi ngộ đó thảm ra sao có thể tưởng tượng được.