Vân Phi Dương nhìn về hướng Bạch Tử Lương, hắc hắc cười lạnh nói:
- Họ Bạch, ngươi muốn gây chuyện hay sao?
Đây là thủ hạ của lão Đại tỷ hắn, có người lên tiếng bất thiện, hắn dĩ nhiên không thể làm như không thấy, nếu không quay đầu lại chắc chắn sẽ bị lão tử nhà mình đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Phong Như Tu cũng lên tiếng nói:
- Bạch Tử Lương, ngươi đừng có quá đáng!
Không có cách nào, mặc dù hắn cũng tò mò người dưới lớp mặt nạ mặt kia là ai, nhưng dù sao đối phương cũng là thủ hạ của con dâu con ruột sư tổ, hắn nào dám bất kính, thái độ của hắn dĩ nhiên cũng giống như Vân Phi Dương. Nguyệt Dao cũng muốn tháo mặt nạ của Miêu Nghị xuống nhìn một chút, nhưng bên tai lại truyền đến truyền âm của Đường Quân:
- Sư muội, ngươi làm gì vậy? Trở lại đi!
Giọng nói rất nghiêm nghị! Nguyệt Dao đành phải xoay người, đi tới bên cạnh Đường Quân, truyền âm nói:
- Sư huynh, tên ‘Ngưu Nhị’ đó hình như ta gặp qua rồi, hình như là người của Tiên quốc chúng ta.
Đường Quân nhấn mạnh từng chữ, cảnh cáo nói:
- Hắn là hầu bàn của khách sạn Phong Vân, ngươi chưa từng nhìn thấy hắn, nghe rõ chưa!
Nguyệt Dao ngẩn ra, xem ra sư huynh là người biết chuyện, chuyện này có vẻ có gì đó kì lạ! Nàng quay đầu lại liếc nhìn Miêu Nghị một lần nữa.
Có Vân Phi Dương và Phong Như Tu ngăn cản, còn có thợ mộc và thợ đá lạnh lùng trông chừng, Bạch Tử Lương đành phải xoay người đi. Còn Nguyệt Dao vừa đi, những thanh niên tài tuấn khác cũng không còn lý do lưu lại, lập tức đi hết sạch.
Miêu Nghị từ từ phun ra một hơi buồn bực trong lòng, vừa rồi hắn thật sự có vọng động muốn động thủ với Bạch Tử Lương, may mà cố gắng mạnh mẽ kìm xuống!
Đại thọ hai mươi vạn năm, từ cổ chí kim có mấy người? Dĩ nhiên không thể làm một ngày qua loa cho xong, vì vậy khách đến tham gia đều được sắp xếp phòng ốc nghỉ ngơi.
Lão bản nương vừa rồi cũng nhìn ra có chuyện gì không đúng, liền đi tìm Nam Cực lão tổ nói thầm một tiếng, Nam Cực lão tổ lập tức phất tay gọi một gã đệ tử Băng cung, kêu hắn dẫn mấy người lão bản nương đi nghỉ ngơi.
Bên trong tòa lâu đài bằng băng, mấy người đi dọc theo thang đu trong suốt, lóe lên ánh sáng lam nhạt mỹ lệ, vào ở trong băng cung.
Khi không còn người ngoài, Lão bản nương trêu chọc nói:
- Ngưu Nhị, xem ra người quen của ngươi ở đây cũng không ít, không trách ngươi phải đeo mặt nạ, không dám gặp người.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Ta đã nói không đi, là các ngươi cứ ép ta tới đây, thiếu chút nữa bị lộ hết rồi.
Lão bản nương lạnh nhạt nói:
- Được rồi! Coi như ta sai lầm, hiện tại ngươi có thể trở về.
Thợ mộc và thợ đá nhất thời cười hắc hắc gian xảo:
- Đi đi, không tiễn!
Một bang súc sinh, ở chỗ này ta dám một mình chạy loạn sao? Trong lòng Miêu Nghị thầm nguyền rủa đám người này, thở dài nói:
- Lão bản nương làm sao lại sai lầm, là ta sai lầm thì đúng hơn.
- Biết sai là tốt rồi.
Lão bản nương phất tay nói:
- Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!
Ba người lúc này tự trở về phòng của mình. Sau khi tiến vào trong phòng, Miêu Nghị ngồi khoanh chân trên chiếc giường băng được trải da thú phía trên, thu liễm tâm thần, ném Nguyện Lực châu vào trong miệng tu luyện.
Vừa mới nhắm mắt tu luyện một lát, Miêu Nghị bỗng nhiên mở mắt, trong mắt hiện lên thần sắc chấn kinh khó che giấu, trực tiếp nhảy xuống giường, đưa tay sờ lên băng bích lóe ra quang hoa lam nhạt mỹ lệ.
Sờ soạng một lúc lâu, đột nhiên năm ngón tay như cái móc, để lại năm vết cắt màu trắng trên tường băng. . .
Năm ngón tay nắm lại chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay đã có thêm một đoàn vụn băng, hắn thoáng chốc làm phép, vụn băng lập tức hóa thành nước, nhỏ giọt tí tách trên mặt đất.
Trên tường lưu lại vết cắt rất khó coi, khách nhân không nên lưu lại cho chủ nhân loại hành động bất nhã này, bàn tay ướt nhẹp của Miêu Nghị lại vuốt lên trên tường băng, nhiệt độ cao đã san bằng dấu vết nhấp nhô. Ánh mắt hắn nhìn chằm chàm vào vệt nước trong lòng bàn tay, Miêu Nghị cau mày, trong mắt tràn đầy nghi ngờ không giải thích được.
Không nghi ngờ chút nào, khối băng tạo thành tòa lâu đài bằng băng này chỉ là băng bình thường, chẳng qua là khối băng này rất dầy mà thôi.
Nhưng vừa rồi Miêu Nghị đã nhận ra dị thường, một loại cảm giác đã từng quen biết, đó là cảm giác lúc hấp thu Hỏa linh tố trong dẹp loạn Tinh Túc hải, ở Không Diễm sơn Tây Tinh hải, ở Hỏa Cực cung của Yêu Vương Liệt Hoàn.
Cảm giác này vừa rồi đã khiến hắn giật mình, còn tưởng rằng cả tòa Băng cung này cũng do Hỏa cực tinh tạo thành, nếu so sánh Băng cung này với Hỏa Cực cung cũng không biết lớn hơn bao nhiêu lần! Kết quả vừa rồi xem xét, căn bản không phải Hỏa cực tinh, mà chỉ là một khối băng bình thường, trình độ cứng rắn của Hỏa cực tinh không phải là thứ với tu vi của hắn có thể dễ dàng huy động ngón tay.
Chuyện này thật kỳ quái, vừa rồi hắn rõ ràng đã nhận ra cảm giác hấp thu Hỏa linh tố, cảm giác như vậy rất đặc biệt, hơn nữa còn rất rõ ràng, tuyệt đối không sai lầm.
Sau khi từ Tinh Túc hải trở về, hắn đã thử tu luyện bên đống lửa, nhưng bình thường phàm là Hỏa linh tố ẩn chứa trong ngọn lửa nào đều có thể bỏ qua không tính đến, sau này cho dù tu luyện bên cạnh luyện bảo lò của Yêu Nhược Tiên, Hỏa linh tố có thể hấp thu được cũng cực kỳ bé nhỏ, đoán chừng tu luyện bên cạnh luyện bảo lò một vạn năm cũng không bằng nửa khắc ở Hỏa Cực cung, cho nên loại cảm giác vừa rồi chắc chắn không sai.
Nhưng. . . Miêu Nghị nhìn xung quanh, sờ sờ mặt đất, lại sờ sờ giường băng, bất cứ chỗ nào trên vách tường cũng dò xét một lần.
Chẳng lẽ là. . . Miêu Nghị nhìn quang hoa lóe lên màu lam nhạt mỹ lệ như lưu vân trong khối băng, cũng không biết là loại tồn tại gì, thoạt nhìn tựa hồ không giống như là lửa.
Thử lại lần nữa! Hắn lại khoanh chân ngồi trở lại trên giường băng, ngưng thần tu luyện, nhưng lần này mở ra giác quan thứ sáu tĩnh tâm quan sát.
Rất nhanh, chân mày lại run lên, loại cảm giác này lại tới nữa.
Đến từ nơi nào? Tĩnh tâm điều tra, tới từ bốn phương tám hướng!
Tinh Hỏa quyết vừa vận chuyển, Hỏa linh tố mờ mịt mà đến, hút vào các lỗ chân lông trên thân thể của hắn.
Trong lòng Miêu Nghị thầm xác nhận, không sai, chắc chắn là Hỏa linh tố không.
A. . . Không đúng! Có khác biệt!
Hấp thu Hỏa linh tố ở Hỏa Cực cung có cảm giác ấm nóng rất khó phát hiện, lần này hấp thu Hỏa linh tố lại tựa hồ có cảm giác lạnh lẽo lúc có lúc không, khác biệt chính ở chỗ một cái nóng một cái lạnh!
Trong lòng Miêu Nghị cả kinh, nhanh chóng dừng vận chuyển Tinh Hỏa quyết, điều tra thân thể của mình có bất kỳ dị thường nào không.
Không ai chỉ điểm hắn nên làm như thế nào. Kể từ khi rời khỏi hải đảo, rời khỏi lão Bạch, hết thảy mọi việc đều dựa vào chính hắn khám phá. Dưới tình huống chưa xác nhận an toàn, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đây không phải là chém giết liều mạng, bị thương dùng chút thuốc là có thể khôi phục, tu luyện có vấn đề sẽ có phiền phức rất lớn, mình không thể thất bại.
- Họ Bạch, ngươi muốn gây chuyện hay sao?
Đây là thủ hạ của lão Đại tỷ hắn, có người lên tiếng bất thiện, hắn dĩ nhiên không thể làm như không thấy, nếu không quay đầu lại chắc chắn sẽ bị lão tử nhà mình đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Phong Như Tu cũng lên tiếng nói:
- Bạch Tử Lương, ngươi đừng có quá đáng!
Không có cách nào, mặc dù hắn cũng tò mò người dưới lớp mặt nạ mặt kia là ai, nhưng dù sao đối phương cũng là thủ hạ của con dâu con ruột sư tổ, hắn nào dám bất kính, thái độ của hắn dĩ nhiên cũng giống như Vân Phi Dương. Nguyệt Dao cũng muốn tháo mặt nạ của Miêu Nghị xuống nhìn một chút, nhưng bên tai lại truyền đến truyền âm của Đường Quân:
- Sư muội, ngươi làm gì vậy? Trở lại đi!
Giọng nói rất nghiêm nghị! Nguyệt Dao đành phải xoay người, đi tới bên cạnh Đường Quân, truyền âm nói:
- Sư huynh, tên ‘Ngưu Nhị’ đó hình như ta gặp qua rồi, hình như là người của Tiên quốc chúng ta.
Đường Quân nhấn mạnh từng chữ, cảnh cáo nói:
- Hắn là hầu bàn của khách sạn Phong Vân, ngươi chưa từng nhìn thấy hắn, nghe rõ chưa!
Nguyệt Dao ngẩn ra, xem ra sư huynh là người biết chuyện, chuyện này có vẻ có gì đó kì lạ! Nàng quay đầu lại liếc nhìn Miêu Nghị một lần nữa.
Có Vân Phi Dương và Phong Như Tu ngăn cản, còn có thợ mộc và thợ đá lạnh lùng trông chừng, Bạch Tử Lương đành phải xoay người đi. Còn Nguyệt Dao vừa đi, những thanh niên tài tuấn khác cũng không còn lý do lưu lại, lập tức đi hết sạch.
Miêu Nghị từ từ phun ra một hơi buồn bực trong lòng, vừa rồi hắn thật sự có vọng động muốn động thủ với Bạch Tử Lương, may mà cố gắng mạnh mẽ kìm xuống!
Đại thọ hai mươi vạn năm, từ cổ chí kim có mấy người? Dĩ nhiên không thể làm một ngày qua loa cho xong, vì vậy khách đến tham gia đều được sắp xếp phòng ốc nghỉ ngơi.
Lão bản nương vừa rồi cũng nhìn ra có chuyện gì không đúng, liền đi tìm Nam Cực lão tổ nói thầm một tiếng, Nam Cực lão tổ lập tức phất tay gọi một gã đệ tử Băng cung, kêu hắn dẫn mấy người lão bản nương đi nghỉ ngơi.
Bên trong tòa lâu đài bằng băng, mấy người đi dọc theo thang đu trong suốt, lóe lên ánh sáng lam nhạt mỹ lệ, vào ở trong băng cung.
Khi không còn người ngoài, Lão bản nương trêu chọc nói:
- Ngưu Nhị, xem ra người quen của ngươi ở đây cũng không ít, không trách ngươi phải đeo mặt nạ, không dám gặp người.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Ta đã nói không đi, là các ngươi cứ ép ta tới đây, thiếu chút nữa bị lộ hết rồi.
Lão bản nương lạnh nhạt nói:
- Được rồi! Coi như ta sai lầm, hiện tại ngươi có thể trở về.
Thợ mộc và thợ đá nhất thời cười hắc hắc gian xảo:
- Đi đi, không tiễn!
Một bang súc sinh, ở chỗ này ta dám một mình chạy loạn sao? Trong lòng Miêu Nghị thầm nguyền rủa đám người này, thở dài nói:
- Lão bản nương làm sao lại sai lầm, là ta sai lầm thì đúng hơn.
- Biết sai là tốt rồi.
Lão bản nương phất tay nói:
- Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!
Ba người lúc này tự trở về phòng của mình. Sau khi tiến vào trong phòng, Miêu Nghị ngồi khoanh chân trên chiếc giường băng được trải da thú phía trên, thu liễm tâm thần, ném Nguyện Lực châu vào trong miệng tu luyện.
Vừa mới nhắm mắt tu luyện một lát, Miêu Nghị bỗng nhiên mở mắt, trong mắt hiện lên thần sắc chấn kinh khó che giấu, trực tiếp nhảy xuống giường, đưa tay sờ lên băng bích lóe ra quang hoa lam nhạt mỹ lệ.
Sờ soạng một lúc lâu, đột nhiên năm ngón tay như cái móc, để lại năm vết cắt màu trắng trên tường băng. . .
Năm ngón tay nắm lại chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay đã có thêm một đoàn vụn băng, hắn thoáng chốc làm phép, vụn băng lập tức hóa thành nước, nhỏ giọt tí tách trên mặt đất.
Trên tường lưu lại vết cắt rất khó coi, khách nhân không nên lưu lại cho chủ nhân loại hành động bất nhã này, bàn tay ướt nhẹp của Miêu Nghị lại vuốt lên trên tường băng, nhiệt độ cao đã san bằng dấu vết nhấp nhô. Ánh mắt hắn nhìn chằm chàm vào vệt nước trong lòng bàn tay, Miêu Nghị cau mày, trong mắt tràn đầy nghi ngờ không giải thích được.
Không nghi ngờ chút nào, khối băng tạo thành tòa lâu đài bằng băng này chỉ là băng bình thường, chẳng qua là khối băng này rất dầy mà thôi.
Nhưng vừa rồi Miêu Nghị đã nhận ra dị thường, một loại cảm giác đã từng quen biết, đó là cảm giác lúc hấp thu Hỏa linh tố trong dẹp loạn Tinh Túc hải, ở Không Diễm sơn Tây Tinh hải, ở Hỏa Cực cung của Yêu Vương Liệt Hoàn.
Cảm giác này vừa rồi đã khiến hắn giật mình, còn tưởng rằng cả tòa Băng cung này cũng do Hỏa cực tinh tạo thành, nếu so sánh Băng cung này với Hỏa Cực cung cũng không biết lớn hơn bao nhiêu lần! Kết quả vừa rồi xem xét, căn bản không phải Hỏa cực tinh, mà chỉ là một khối băng bình thường, trình độ cứng rắn của Hỏa cực tinh không phải là thứ với tu vi của hắn có thể dễ dàng huy động ngón tay.
Chuyện này thật kỳ quái, vừa rồi hắn rõ ràng đã nhận ra cảm giác hấp thu Hỏa linh tố, cảm giác như vậy rất đặc biệt, hơn nữa còn rất rõ ràng, tuyệt đối không sai lầm.
Sau khi từ Tinh Túc hải trở về, hắn đã thử tu luyện bên đống lửa, nhưng bình thường phàm là Hỏa linh tố ẩn chứa trong ngọn lửa nào đều có thể bỏ qua không tính đến, sau này cho dù tu luyện bên cạnh luyện bảo lò của Yêu Nhược Tiên, Hỏa linh tố có thể hấp thu được cũng cực kỳ bé nhỏ, đoán chừng tu luyện bên cạnh luyện bảo lò một vạn năm cũng không bằng nửa khắc ở Hỏa Cực cung, cho nên loại cảm giác vừa rồi chắc chắn không sai.
Nhưng. . . Miêu Nghị nhìn xung quanh, sờ sờ mặt đất, lại sờ sờ giường băng, bất cứ chỗ nào trên vách tường cũng dò xét một lần.
Chẳng lẽ là. . . Miêu Nghị nhìn quang hoa lóe lên màu lam nhạt mỹ lệ như lưu vân trong khối băng, cũng không biết là loại tồn tại gì, thoạt nhìn tựa hồ không giống như là lửa.
Thử lại lần nữa! Hắn lại khoanh chân ngồi trở lại trên giường băng, ngưng thần tu luyện, nhưng lần này mở ra giác quan thứ sáu tĩnh tâm quan sát.
Rất nhanh, chân mày lại run lên, loại cảm giác này lại tới nữa.
Đến từ nơi nào? Tĩnh tâm điều tra, tới từ bốn phương tám hướng!
Tinh Hỏa quyết vừa vận chuyển, Hỏa linh tố mờ mịt mà đến, hút vào các lỗ chân lông trên thân thể của hắn.
Trong lòng Miêu Nghị thầm xác nhận, không sai, chắc chắn là Hỏa linh tố không.
A. . . Không đúng! Có khác biệt!
Hấp thu Hỏa linh tố ở Hỏa Cực cung có cảm giác ấm nóng rất khó phát hiện, lần này hấp thu Hỏa linh tố lại tựa hồ có cảm giác lạnh lẽo lúc có lúc không, khác biệt chính ở chỗ một cái nóng một cái lạnh!
Trong lòng Miêu Nghị cả kinh, nhanh chóng dừng vận chuyển Tinh Hỏa quyết, điều tra thân thể của mình có bất kỳ dị thường nào không.
Không ai chỉ điểm hắn nên làm như thế nào. Kể từ khi rời khỏi hải đảo, rời khỏi lão Bạch, hết thảy mọi việc đều dựa vào chính hắn khám phá. Dưới tình huống chưa xác nhận an toàn, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đây không phải là chém giết liều mạng, bị thương dùng chút thuốc là có thể khôi phục, tu luyện có vấn đề sẽ có phiền phức rất lớn, mình không thể thất bại.