Hai sư huynh đệ họ nhìn nhau, nghĩ rằng nghe thì có vẻ như câu nói này của Miêu Nghị cũng có chút đạo lý.
Nhưng mà, sư huynh Bảo Trữ không khỏi có chút lo ngại nên hỏi:
- Tiền bối, làm như thế có vẻ như không ổn lắm thì phải?
Miêu Nghị chép miệng hai tiếng rồi lắc đầu mà đáp:
- Ta nói này, có phải là hai người các ngươi không có đầu óc không vậy, ta vừa mới nói rồi, nếu như những đệ tử của Chính Khí Môn xuống núi để lịch duyệt cũng đều giống như hai người các ngươi vậy thì sợ là sẽ chết sạch từ lâu rồi. Ta hỏi các ngươi, nếu các sư huynh đệ đồng môn có tu vi ngang ngửa với các ngươi mà gặp phải thành hoàng và con xà yêu lúc nãy, thì các ngươi cảm thấy bọn họ còn có thể sống sót được sao?
Hai người họ lắc đầu, Bảo Tín đáp:
- E rằng rất khó khăn.
Miêu Nghị chắp hai tay sau lưng.
- Cái gì mà nói là “e rằng” hả? Chắc chắn là không sống nổi đâu, một chưởng của con xà yêu lúc nãy có thể đập chết hai đứa ngươi, ta đảm bảo các ngươi không có khả năng nào chống lại đâu. Ta hỏi các ngươi tiếp, chẳng lẽ chỉ có hai người các ngươi xui xẻo, cứ xuống núi là có thể gặp phải cường địch à, những sư huynh đệ đồng môn khác của các ngươi khi xuống núi để lịch duyệt thì không gặp phải sao?
Bảo Trữ trầm ngâm rồi đáp:
- Hẳn là hầu hết đều gặp phải thôi.
Miêu Nghị lại hỏi:
- Vậy nếu bọn họ gặp phải thì sẽ sống hay là chết hả?
Bảo Trữ đáp:
- Sợ rằng khó thoát được một kiếp.
“Bẹp ”- Miêu Nghị vỗ tay, lớn tiếng mà hỏi:
- Vậy thì vì sao mà bọn họ có thể còn sống trở về chứ? Dù sao thì cũng không có khả năng may mắn gặp được ta rồi được ta bảo vệ nhỉ?
Sau khi phân tích từng mặt, lời nói này tựa như ánh sáng được thắp trong đêm, hai người họ có cảm giác giống như là đã tỉnh ngộ hoàn toàn, đồng thời cũng giật mình mà xem Miêu Nghị, Bảo Tín dò hỏi:
- Ý của tiền bối là?
- Có ý gì thì các ngươi tự mình suy nghĩ đi, ngay cả kẻ lính mới tò te như ta đây mà cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, ta cũng không tin các ngươi nghĩ mãi không ra.
Miêu Nghị vừa lật tay lại đồng thời cầm ra viên Kết Đan kia đưa tới trước mặt bọn họ, nhắc nhở:
- Chỉ có thể cho các ngươi loại Kết Đan hạng bét này, cho các ngươi Kết Đan nhất phẩm thì quá giả dối, bằng tu vi của các ngươi thì vẫn chưa đối phó được tu vi cấp bậc Thanh Liên đâu. Mà cho các ngươi nhiều viên hơn, nói không khéo thì bị một đống yêu quái đúng lúc gặp phải, chung quy thì cũng không có khả năng ta lại đúng lúc tóm hết đống yêu quái đó cho các ngươi đâu.
Hai người họ có chút lề mề rối rắm, trong lòng họ cảm thấy lưỡng lự muốn chết, tuy họ vẫn chưa bao giờ trải qua chuyện lừa gạt sư môn, nhưng mà họ lại cảm thấy lời của tiền bối nói rất có đạo lý, không có lý do nào mà những đồng môn khác cứ không gặp phải yêu quái lợi hại, thế mà chỉ có hai người bọn họ cứ luôn có thể gặp phải chứ!
Còn sự thực ư? Nếu như không phải là họ gặp được Miêu Nghị nghỉ đêm ở ngôi nhà bỏ hoang đó, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện quỷ tu tiến tới đe dọa họ, càng sẽ không dẫn tới chuyện thành hoàng diễn ra sau đó. Nếu như họ không gặp phải Lưu lão Hán mà Miêu Nghị dẫn tới thì họ cũng sẽ không thể chạy đến nơi đây rồi gặp phải xà yêu, tóm lại là có thể đoán rằng nếu họ không gặp phải Miêu Nghị thì cũng sẽ không bị liên tiếp gặp phải cường địch như thế.
Ngoài ra, cũng xem như là bọn họ gặp đúng người. Tuy Miêu Nghị tự xưng là lính mới tò te, thế nhưng đó chỉ là so sánh với Đại thế giới mà thôi. Mà mặc dù hai sư huynh đệ Bảo Trữ và Bảo Tín hiểu rõ nhiều hơn một chút về chuyện của Đại thế giới, nhưng họ là lính mới thật sự. Với loại người có giang hồ kinh nghiệm phong phú như Miêu Nghị mà nói, hai người họ hoàn toàn không bì được với thủ đoạn của Miêu Nghị.
Miêu Nghị cảm thấy thời cơ đã gần như chín muồi rồi, biết hai người họ không bỏ xuống mặt mũi được, Miêu Nghị tỏ ra rất dứt khoát, nhét vào trong tay mỗi người một nửa, đưa cho hai người họ với thái độ bắt ép.
- Tiền bối. Thứ này vừa là âm đan vừa là yêu đan, quay về thì không tiện giải thích nha.
- Ngươi ngốc à? Ai nói yêu tu và quỷ tu sẽ không có khả năng chung sống cùng nhau chứ?
Hai người họ cúi đầu, im lặng cất đồ vào.
Miêu Nghị thấy vậy liền vui vẻ rồi, nghĩ: “Thế này là được rồi, chỉ cần cái hai tên này lừa gạt sư môn kia những chuyện liên quan, thì coi như nước cờ đầu dùng hai đứa này dẫn ta đi Chính Khí môn đã thực sự có ích rồi. Chúng mà không cố gắng nói cho tốt giúp ta thì không xong đâu.”
- Đi thôi đi thôi, chúng ta quay lại Lưu gia trang để làm tốt quan hệ, tiêu trừ nỗi lo về sau của các ngươi.
Miêu Nghị vui vẻ, vừa cười hà hà vừa vung tay mà nói.
- Tiền bối, nếu như có người của sư môn tìm được thổ địa để hỏi tình huống thì làm sao đây?
- Các ngươi cứ yên tâm, ta đi cảnh cáo hắn, ta ghét ác như thù đến mức nào thì các ngươi cũng xem đến rồi. Đến cả thành hoàng mà ta cũng dám giết, thì tại sao lại phải sợ một tên thổ địa nhỏ bé như hắn, nếu như hắn dám nói lung tung, ta liền quay lại xẻo thịt hắn. Là nam tử hán đại trượng phu thì đừng vì chút chuyện nhỏ này mà loay hoay mãi, nếu chuyện gì cũng quan tâm chi li thì cũng đừng làm việc gì cả, con đường sau này của các ngươi còn dài, chớ nhìn mãi xuống vũng lầy ở dưới chân, ngẩng đầu nhìn về phía trước đi, đường ở phương xa, một tương lai rạng ngời, đi thôi đi thôi. . . .
Hai sư huynh đệ này không nói gì nữa, yên lặng quay người đi đến vị trí long câu đang đứng.
Miêu Nghị vừa mới bước theo hai bước, chợt khẽ giật mình, xem đến vết máu của xà yêu trên mặt đất thì dừng bước, từ từ quay đầu nhìn về mây mù đang bốc ngùn ngụt lên vách núi ở phía sau, trong mắt hắn hơi lộ ra vẻ nghi ngờ.
Hai sư huynh đệ nghe được tiếng bước chân ở phía sau ngừng rồi, quay đầu nhìn lại, thấy trên mặt Miêu Nghị hiện đầy vẻ hồ nghi, không khỏi hỏi:
- Tiền bối, làm sao vậy?
Miêu Nghị sờ lên cằm, đáp :
- Ta cứ cảm thấy con xà yêu kia đến ở chỗ này thì có hơi kỳ quặc như thế nào ấy?
Hai người họ nhìn lẫn nhau, Bảo Trữ nói:
- Hắn trốn ở chỗ này để tu luyện, không có gì bất bình thường chứ?
Miêu Nghị vung ống tay áo.
- Thổ địa cũng đã nói rồi, xà yêu kia đã xuất hiện từ mấy năm trước, nói cách khác, nơi đây vốn không phải là động phủ để tu luyện của hắn, vậy vì cái gì mà hắn lại trốn ở chỗ này để tu luyện chứ?
Bảo Tín nói:
- Tiền bối, chuyện này không vấn đề gì đâu, không nhất định là cứ phải vùi đầu ở trong động phủ của mình khi tu luyện, thỉnh thoảng đổi nơi khác để tu luyện thì cũng chẳng có vẫn đề gì cả.
Miêu Nghị lại xua tay.
- Đó đều là thứ yếu, điều quan trọng là tại sao mà hắn lại khiến cho thôn dân ở vùng lân cận tiến cống đồ ăn cho hắn theo định kỳ? Bằng tu vi Hồng Liên tam phẩm của hắn, chạy xa hơn chút vốn không phải là vấn đề gì cả, cần gì phải dẫn đến phiền toái lần này, là tu vi Hồng Liên tam phẩm thì tội gì phải làm khó một đám thôn dân trong núi chứ, điều này đã chứng minh rằng hắn không muốn chạy xa hơn nữa. Còn nữa, lúc mới vừa gặp nhau, hắn liền bảo chúng ta xéo ngay lập tức, hình như là hắn không muốn chúng ta tới gần sườn núi này đâu, các ngươi nói thử xem, có khả năng là hắn đang trông coi vật gì đó ở phía dưới vách núi này hay không?
Nhưng mà, sư huynh Bảo Trữ không khỏi có chút lo ngại nên hỏi:
- Tiền bối, làm như thế có vẻ như không ổn lắm thì phải?
Miêu Nghị chép miệng hai tiếng rồi lắc đầu mà đáp:
- Ta nói này, có phải là hai người các ngươi không có đầu óc không vậy, ta vừa mới nói rồi, nếu như những đệ tử của Chính Khí Môn xuống núi để lịch duyệt cũng đều giống như hai người các ngươi vậy thì sợ là sẽ chết sạch từ lâu rồi. Ta hỏi các ngươi, nếu các sư huynh đệ đồng môn có tu vi ngang ngửa với các ngươi mà gặp phải thành hoàng và con xà yêu lúc nãy, thì các ngươi cảm thấy bọn họ còn có thể sống sót được sao?
Hai người họ lắc đầu, Bảo Tín đáp:
- E rằng rất khó khăn.
Miêu Nghị chắp hai tay sau lưng.
- Cái gì mà nói là “e rằng” hả? Chắc chắn là không sống nổi đâu, một chưởng của con xà yêu lúc nãy có thể đập chết hai đứa ngươi, ta đảm bảo các ngươi không có khả năng nào chống lại đâu. Ta hỏi các ngươi tiếp, chẳng lẽ chỉ có hai người các ngươi xui xẻo, cứ xuống núi là có thể gặp phải cường địch à, những sư huynh đệ đồng môn khác của các ngươi khi xuống núi để lịch duyệt thì không gặp phải sao?
Bảo Trữ trầm ngâm rồi đáp:
- Hẳn là hầu hết đều gặp phải thôi.
Miêu Nghị lại hỏi:
- Vậy nếu bọn họ gặp phải thì sẽ sống hay là chết hả?
Bảo Trữ đáp:
- Sợ rằng khó thoát được một kiếp.
“Bẹp ”- Miêu Nghị vỗ tay, lớn tiếng mà hỏi:
- Vậy thì vì sao mà bọn họ có thể còn sống trở về chứ? Dù sao thì cũng không có khả năng may mắn gặp được ta rồi được ta bảo vệ nhỉ?
Sau khi phân tích từng mặt, lời nói này tựa như ánh sáng được thắp trong đêm, hai người họ có cảm giác giống như là đã tỉnh ngộ hoàn toàn, đồng thời cũng giật mình mà xem Miêu Nghị, Bảo Tín dò hỏi:
- Ý của tiền bối là?
- Có ý gì thì các ngươi tự mình suy nghĩ đi, ngay cả kẻ lính mới tò te như ta đây mà cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, ta cũng không tin các ngươi nghĩ mãi không ra.
Miêu Nghị vừa lật tay lại đồng thời cầm ra viên Kết Đan kia đưa tới trước mặt bọn họ, nhắc nhở:
- Chỉ có thể cho các ngươi loại Kết Đan hạng bét này, cho các ngươi Kết Đan nhất phẩm thì quá giả dối, bằng tu vi của các ngươi thì vẫn chưa đối phó được tu vi cấp bậc Thanh Liên đâu. Mà cho các ngươi nhiều viên hơn, nói không khéo thì bị một đống yêu quái đúng lúc gặp phải, chung quy thì cũng không có khả năng ta lại đúng lúc tóm hết đống yêu quái đó cho các ngươi đâu.
Hai người họ có chút lề mề rối rắm, trong lòng họ cảm thấy lưỡng lự muốn chết, tuy họ vẫn chưa bao giờ trải qua chuyện lừa gạt sư môn, nhưng mà họ lại cảm thấy lời của tiền bối nói rất có đạo lý, không có lý do nào mà những đồng môn khác cứ không gặp phải yêu quái lợi hại, thế mà chỉ có hai người bọn họ cứ luôn có thể gặp phải chứ!
Còn sự thực ư? Nếu như không phải là họ gặp được Miêu Nghị nghỉ đêm ở ngôi nhà bỏ hoang đó, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện quỷ tu tiến tới đe dọa họ, càng sẽ không dẫn tới chuyện thành hoàng diễn ra sau đó. Nếu như họ không gặp phải Lưu lão Hán mà Miêu Nghị dẫn tới thì họ cũng sẽ không thể chạy đến nơi đây rồi gặp phải xà yêu, tóm lại là có thể đoán rằng nếu họ không gặp phải Miêu Nghị thì cũng sẽ không bị liên tiếp gặp phải cường địch như thế.
Ngoài ra, cũng xem như là bọn họ gặp đúng người. Tuy Miêu Nghị tự xưng là lính mới tò te, thế nhưng đó chỉ là so sánh với Đại thế giới mà thôi. Mà mặc dù hai sư huynh đệ Bảo Trữ và Bảo Tín hiểu rõ nhiều hơn một chút về chuyện của Đại thế giới, nhưng họ là lính mới thật sự. Với loại người có giang hồ kinh nghiệm phong phú như Miêu Nghị mà nói, hai người họ hoàn toàn không bì được với thủ đoạn của Miêu Nghị.
Miêu Nghị cảm thấy thời cơ đã gần như chín muồi rồi, biết hai người họ không bỏ xuống mặt mũi được, Miêu Nghị tỏ ra rất dứt khoát, nhét vào trong tay mỗi người một nửa, đưa cho hai người họ với thái độ bắt ép.
- Tiền bối. Thứ này vừa là âm đan vừa là yêu đan, quay về thì không tiện giải thích nha.
- Ngươi ngốc à? Ai nói yêu tu và quỷ tu sẽ không có khả năng chung sống cùng nhau chứ?
Hai người họ cúi đầu, im lặng cất đồ vào.
Miêu Nghị thấy vậy liền vui vẻ rồi, nghĩ: “Thế này là được rồi, chỉ cần cái hai tên này lừa gạt sư môn kia những chuyện liên quan, thì coi như nước cờ đầu dùng hai đứa này dẫn ta đi Chính Khí môn đã thực sự có ích rồi. Chúng mà không cố gắng nói cho tốt giúp ta thì không xong đâu.”
- Đi thôi đi thôi, chúng ta quay lại Lưu gia trang để làm tốt quan hệ, tiêu trừ nỗi lo về sau của các ngươi.
Miêu Nghị vui vẻ, vừa cười hà hà vừa vung tay mà nói.
- Tiền bối, nếu như có người của sư môn tìm được thổ địa để hỏi tình huống thì làm sao đây?
- Các ngươi cứ yên tâm, ta đi cảnh cáo hắn, ta ghét ác như thù đến mức nào thì các ngươi cũng xem đến rồi. Đến cả thành hoàng mà ta cũng dám giết, thì tại sao lại phải sợ một tên thổ địa nhỏ bé như hắn, nếu như hắn dám nói lung tung, ta liền quay lại xẻo thịt hắn. Là nam tử hán đại trượng phu thì đừng vì chút chuyện nhỏ này mà loay hoay mãi, nếu chuyện gì cũng quan tâm chi li thì cũng đừng làm việc gì cả, con đường sau này của các ngươi còn dài, chớ nhìn mãi xuống vũng lầy ở dưới chân, ngẩng đầu nhìn về phía trước đi, đường ở phương xa, một tương lai rạng ngời, đi thôi đi thôi. . . .
Hai sư huynh đệ này không nói gì nữa, yên lặng quay người đi đến vị trí long câu đang đứng.
Miêu Nghị vừa mới bước theo hai bước, chợt khẽ giật mình, xem đến vết máu của xà yêu trên mặt đất thì dừng bước, từ từ quay đầu nhìn về mây mù đang bốc ngùn ngụt lên vách núi ở phía sau, trong mắt hắn hơi lộ ra vẻ nghi ngờ.
Hai sư huynh đệ nghe được tiếng bước chân ở phía sau ngừng rồi, quay đầu nhìn lại, thấy trên mặt Miêu Nghị hiện đầy vẻ hồ nghi, không khỏi hỏi:
- Tiền bối, làm sao vậy?
Miêu Nghị sờ lên cằm, đáp :
- Ta cứ cảm thấy con xà yêu kia đến ở chỗ này thì có hơi kỳ quặc như thế nào ấy?
Hai người họ nhìn lẫn nhau, Bảo Trữ nói:
- Hắn trốn ở chỗ này để tu luyện, không có gì bất bình thường chứ?
Miêu Nghị vung ống tay áo.
- Thổ địa cũng đã nói rồi, xà yêu kia đã xuất hiện từ mấy năm trước, nói cách khác, nơi đây vốn không phải là động phủ để tu luyện của hắn, vậy vì cái gì mà hắn lại trốn ở chỗ này để tu luyện chứ?
Bảo Tín nói:
- Tiền bối, chuyện này không vấn đề gì đâu, không nhất định là cứ phải vùi đầu ở trong động phủ của mình khi tu luyện, thỉnh thoảng đổi nơi khác để tu luyện thì cũng chẳng có vẫn đề gì cả.
Miêu Nghị lại xua tay.
- Đó đều là thứ yếu, điều quan trọng là tại sao mà hắn lại khiến cho thôn dân ở vùng lân cận tiến cống đồ ăn cho hắn theo định kỳ? Bằng tu vi Hồng Liên tam phẩm của hắn, chạy xa hơn chút vốn không phải là vấn đề gì cả, cần gì phải dẫn đến phiền toái lần này, là tu vi Hồng Liên tam phẩm thì tội gì phải làm khó một đám thôn dân trong núi chứ, điều này đã chứng minh rằng hắn không muốn chạy xa hơn nữa. Còn nữa, lúc mới vừa gặp nhau, hắn liền bảo chúng ta xéo ngay lập tức, hình như là hắn không muốn chúng ta tới gần sườn núi này đâu, các ngươi nói thử xem, có khả năng là hắn đang trông coi vật gì đó ở phía dưới vách núi này hay không?