Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi đây là giúp ta?

Đằng Phi nhìn chằm chằm hắn, hai mắt nổi hỏa, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tư Mã Vấn Thiên:

- Bệ hạ đều đặt tâm tư trong đó, tâm tư bệ hạ chính là thiên hạ đại thế, thuận theo người sống, nghịch theo người chết. Lựa chọn như thế nào Đằng Phi còn phải suy nghĩ nhiều sao?

Dứt lời cũng không nói cái gì với Đằng Phi nữa, nhấc cần câu lên, thu lại ghế ngồi, cầm cần câu bước đi. Hắn biết rõ, cách làm của Thanh Chủ không thật. Thế cục trước mắt không có khả năng khuyên được người này, nói hơn cũng không có ý nghĩa gì.

Bất quá đi chưa được mấy bước, lại quay đầu thấy Đằng Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm chính mình, bồi thêm một câu:

- Đúng rồi, đã quên nói cho Đằng sư, Thành Thái Trạch Thành sư cũng có một khối trong tay. Ba Nguyên soái Đông quân trong tay bệ hạ cho hai người các ngươi. Hai người các ngươi không ngại thương lượng một chút rồi lại quyết định. Việc này cũng không cần các ngươi vội trả lời. Các ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ, bất quá Tứ Đại Thiên Vương ủng binh tự trong không thượng triều. Tâm ý đổ đi ngọn núi Đông quân này của bệ hạ đã quyết, là thuận theo mệnh trời mà chôn theo, Đằng sư tự giải quyết cho tốt.

Sau khi ném ra lời này, lần này là thật tiêu sái, còn lại Đằng Phi âm trầm.

Phủ đệ Thiên Ông, Cẩm Viên, gần trăm nghi trượng khu vực Thiên Nhai đều quay về nơi đây. Còn đây là trọng địa đầu mối của Hạ Hầu gia, bình thường chính là khó có cơ hội tiến vào.

Sau khi người người lục tục đi vào Hạ Hầu gia, mạc danh kỳ diệu bị mời vào nơi này, một đám thật cẩn thận, lúc trước ai cũng chưa nghĩ đến có thể đi vào Cấm Viên.

Nhìn thấy đồng sự quen thuộc, cũng không ai dám dễ dàng châu đầu ghé tai vào, tập trung trên chỗ đất trống dưới phạm vị bao trùm của cây đại thụ lớn như đụng trời, khoanh chân ngồi xuống. Chung quanh có một đám mặc hắc y, đầu đội sa lạp, dưới mặt nạ mơ hồ là mặt nạ quỷ kim chúc thần bí.

Đại chưởng quỷ Hàn Đông cùng với Vệ Xu vào trong phòng cũ của Cấm Viên. Theo trước mắt, lực lượng chân chính ở bên ngoài chạm đến Hạ Hầu gia cũng chỉ có thế lực của Thiên Nhai.

Hạ Hầu Lệnh nằm nghiêng trên ghế dựa lười biếng lật một quyển cổ thư. Sau khi hai người tiến vào chào, Vệ Xu bẩm báo nói:

- Lão gia, nghi trượng các khu vực Thiên Nhai đều đã đến đông đủ, toàn bộ đồ vật cũng đưa đến nơi rồi, tùy thời đều có thể bắt đầu.



Hạ Hầu Lệnh lật sang một tờ nữa, lạnh nhạt nói:

- Làm việc theo kế hoạch, tiến hành quản lý khống chế nhân viên trong phủ, chưa được cho phép bất luận kẻ nào cũng không được liên hệ cùng ngoại giới. Người kháng cự mặc kệ là ai, giết!

- Dạ!

Vệ Xu lĩnh mệnh rời đi, chỉ còn Hàn Đông yên yên tĩnh tĩnh đứng ở một bên.

Không bao lâu, mấy đương gia cùng với trực hệ với gia quyến của mấy phòng khác cũng toàn bộ tiến nhập vào trong Cấm Viên, cũng đều tập trung dưới đại thụ lớn đụng trời.

Bọn họ khi đi vào nơi này, Hạ Hầu Lệnh đã giá lâm dưới tàng cây, cả ghế nằm đều được hạ nhân nâng cùng ra, mắt không nhìn mọi người, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, gợn sóng cũng không sợ hãi nằm kia đọc sách.

Nhìn thấy nhiều nghi trượng khu vực Thiên Nhai như vậy tập trung ở nơi này, người các phòng cũng có chút kinh ngạc, nhất là nhìn đến người thần bí đầu đội sa lạp. Không biết tình hình còn tốt chút, đã biết rồi trong lòng cũng trầm xuống. Biết đây là gia chủ hộ vệ Hạ Hầu gia không dễ dàng lộ diện, không chịu bất kỳ quản thúc nào của bất luận kẻ nào ở Hạ Hầu gia, chỉ nghe mệnh lệnh của mỗi gia chủ.

- Vệ Xu, bắt đầu đi.

На Hầu Lệnh nắm một tờ giấy, bất ngờ thản nhiên lên tiếng.

Vệ Xu lập tức gật gật đầu với Hàn Đông, Hàn Đông hơi khom người vâng mệnh. Đối mặt với một đám nghi trượng khu vực Thiên Nhai khoanh chân ngồi truyền âm làm công đạo cái gì. Hiện trường, gần trăm nghi trượng khu vực Thiên Nhai đang khoanh chân mà ngồi lập tức lấy ra tinh linh, không biết liên hệ cùng với địa phương nào.

Vệ Xu cũng lấy ra tinh linh, không biết liên hệ cùng nơi nào.

Sau khi đợi hiện trường an tình lại, lão Tam Hạ Hầu Tín bên ngoài, Hạ Hầu gia vội ho một tiếng, dịch bước đi đến Hạ Hầu Lệnh, nói:

- Nhị ca, đưa chúng ta tới đây đến tột cùng là làm gì?

Một gia chủ hộ vệ lắc mình ngăn trước người Hạ Hầu Tín, trầm giọng nói:

- Lui ra!



Hạ Hầu Tín lại hướng đến Hạ Hầu Lệnh nằm trên ghế dựa hô:

- Nhị ca...

“Xẹt!” Phối đao bên hông gia chủ hộ vệ kia bắn ra một đường, tay đã muốn nắm trên chuôi đao. Sa lạp tự bay không gió, có sát khí hiện lên, xem như nếu Hạ Hầu Tín dám bước tới, lập tức cả người sẽ toàn máu!

Hạ Hầu Lệnh tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy, cơ mặt của Hạ Hầu Tín co giật, cuối cùng cũng không dám lại bước đến phía trước, chậm rãi lùi về sau.

Trên lầu các Thủ thành cung, Miêu Nghị thu lại tinh linh, nghiêng đầu nói với Dương Triệu Thanh:

- Hạ Hầu gia đã muốn ra tay, người thông tri với chúng ta đi cùng người của Hạ Hầu gia chắp đầu, song phương bảo trì phối hợp. Hết thảy đều làm theo kế hoạch, thông tri Tụ Hiền Đường bên kia chú ý một chút động tĩnh của ngoại giới.

- Dạ!

Dương Triệu Thanh nhận mệnh, lấy ra tinh linh liên hệ với đối ngoại.

Khách điểm, Trầm Thiên Thu khoanh chân ngồi trên giường lấy ra tinh linh sau khi liên hệ một trận, nhanh chóng rời khỏi giường, truyền âm nói với ba người khác trong phòng:

- Đi đâu?

Ba người ngồi xếp bằng trái phải sau khi đứng dậy không nhịn được lập tức hỏi. Tất cả mọi người đều là người của Đô thống phủ U Minh. Sau khi nghe lệnh đến nơi này đến nay cũng không biết chính mình phải làm gì. Trầm Thiên Thu là thủ lĩnh của tổ bọn hắn.

- Không cần hỏi nhiều! Chưa được cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được liên hệ đối ngoại. Nếu không nhất định trảm không tha!

Trầm Thiên Thu truyền âm khiển trách một tiếng, bước đi nhanh qua, ba người nhìn nhau, vội vã đứng dậy đuổi theo.

Một hàng bốn người thẳng đến trả xong tiền ở chưởng quầy rồi rời đi. Tới đầu đường, ba người khác cũng không biết đi đâu, chỉ biết phải đi theo phía sau Trầm Thiên Thu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK