Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai ngờ vừa mới được đỡ dậy, Lưu lão hán lại quỳ xuống cầu khẩn,

- Đại tiên, lão hán ở Lưu gia trang trên núi cách ngoại thành năm mươi dặm, những năm gần đây đều bị yêu quỷ quấy phá, con gái, trẻ nhỏ và trâu bò trong trang bị bắt đi không ít, đã vậy mỗi tháng còn ép chúng tôi tiến cống heo dê gà vịt, làm cho Lưu gia trang trên dưới đều chịu khổ cực vô cùng, oán hận mà không dám kêu ai. Đại tiên thần thông quảng đại, xin đại tiên vì Lưu gia trang chủ trì công đạo!

- Lại còn có chuyện như vậy!

Bảo Ninh và Bảo Tín sắc mặt giận dữ đứng dậy quát,

- Sơn thần thổ địa không quản sao?

Lưu lão hán bi thương nói:

- Không thấy quản ạ.

Được lắm! Miêu Nghị thầm nghĩ đúng là làm người tốt sẽ được hồi báo. Cái này đúng là cơ hội cho hai vị đạo sĩ tới hàng yêu từ ma.

- Tiền bối!

Hai vị đạo sĩ nhìn về phía Miêu Nghị, Miêu Nghị tự nhiên là chánh khí lẫm nhiên gật gật đầu.

Vì thế nhóm người chuẩn bị cùng đi tới Lưu gia trang, Lưu lão hán không chịu bỏ giường đệm bằng gấm, cũng chuẩn bị cầm theo về. Miêu Nghị không nói nên lời, đó là chăn của ta đấy, ngươi thật sự nghĩ là của cái trạch viện bỏ hoang này à!

Nhưng mà cũng không sao, hắn bây giờ xa xỉ quen rồi, không có khả năng dùng lại đồ của người khác, bèn dứt khoát đem cả đồ dùng ăn uống bằng kim ngân ban cho Lưu lão hán, khiến Lưu lão hán cảm kích vô cùng.

Nhóm người vừa ra khỏi trang viên bỏ hoang, liền thấy một đám quan phủ đang đứng trên đường, bảo vệ xung quanh một cỗ kiệu, có vẻ như đã đợi ở đây từ lâu.

Hứa Lưu rời đi tối qua chạy tới, chắp tay với Miêu Nghị nói:

- Thượng sư, Vương Phi nhà ta tự mình tới, muốn nói chuyện với thượng sư.

- Nói chuyện gì?

Miêu Nghị cau mày nói.

Chỉ thấy tấm mành trên cỗ kiệu sang trọng mở ra, một phụ nhân trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp mặc cẩm y tú bào quý phái bước ra, vóc dáng đầy đặn, khuôn mặt trắng nõn, khí chất ung dung, tuỳ tùng hai bên muốn đi theo, lại bị nàng phất tay cho lui, một mình bước tới, xem như có vài phần quyết đoán.

Nàng vừa đến, Hứu Lưu vôi nghiêng người nhường chỗ. Lưu lão hán lại bị hù doạ quỳ xuống.

- Tục nhân Duẫn Hương Liên ra mắt thượng sư, ra mắt hai vị đạo trưởng.



Vương Phi hơi chắp tay chào đúng mực, không kiêu ngoạ hay siểm nịnh.

- Ra mắt Vương Phi

Bảo Ninh và Bảo Tín chắp tay đáp lễ.

Miêu Nghị nhìn hai đạo sĩ hai bên một chút rồi cau mày nói:

- Không biết Vương Phi tìm tại hạ có chuyện gì?

Vương Phi cười tự nhiên nói:

- Bổn cung nghe nói có thêm một thân thích có pháp lực cao thâm, nên đặc biệt tới hỏi thăm, không biết danh tính thân thích là gì?

Vương Phi này đúng là hài hước! Miêu Nghị cười ha ha nói:

- Thủ vệ cửa thành kiểm tra khắt khe quá, nên ta nhất thời nói đùa vậy thôi, Vương Phi không nên tin là thật.

Vương Phi lắc đầu nói:

- Bổn cung không phải nói đùa, đích thực là tới để thăm hỏi. Thượng sư nếu không chê, bên cạnh bổn cung còn thiếu một cung phụng, nguyện tôn dưỡng thượng sư.

Xem ra là tự mình tới để cầu hiền tài! Miêu Nghị buồn cười nói:

- Tu vi ta nông cạn, không cần nhọc Vương Phi tôn dưỡng.

Đưa tay kéo Lưu lão hán dậy xoay người rời đi.

Vương Phi ở phía sau hô:

- Thượng sư tự tiện giết Thành Hoàng, theo bổn cung được biết cũng là chuyện không nhỏ, Lương vương phủ tuy là phàm phu tục tử, nhưng cũng có chút quyền thế, thần linh ít nhiều cũng cấp cho mấy phần mặt mũi, cũng có thể miễn cho thượng sư hậu hoạn về sau, thượng sư không thể suy nghĩ thêm sao?

- Ta có cách của ta, không nhọc Vương Phi quan tâm!

Miêu Nghị quay đầu mỉm cười nói, phàm phu tục tử mà còn muốn lôi kéo hắn, đùa gì thế, hắn chạy tới đây không phải để chơi cái này.

Không muốn nói nhiều, liền lôi Lưu lão hán bay qua nóc nhà, Bảo Ninh, Bảo Tín cũng phi thân, chân đạp nóc nhà đuổi theo.



Vương Phi nhìn theo bóng người biến mất, khẽ thở dài một tiếng.

Hứa Lưu ở bên cạnh khuyên nhủ:

- Vương Phi không cần phải uỷ khuất bản thân, đợi một ngày kia Vương gia quân lâm thiên hạ, trở thành thiên tử có ý chỉ thông thiên, lúc đó tự nhiên sẽ có thuật sĩ tới đầu phục.

Vương Phi thở dài:

- Được làm vua thua làm giặc, khó mà có thể quân lâm thiên hạ! Thế cục không rõ ràng, những môn phái tu hành ủng hộ Chung Linh Dục Tú sẽ không dễ đứng ở phía đối lập triều đình, nếu không triều đình chỉ cần một đạo thánh chỉ là có thể thu hồi đất phong của bọn họ. Vương gia giờ này đang tự thân dẫn đại quân ở tiền tuyến tắm máu đánh giết, chính là lúc cần có người tài trợ giúp, cho dù có là cao nhân, nếu đi theo bên cạnh chiếu cố an nguy thì cũng tốt a!

Hứa Lưu nói:

- Có Kim quang pháp sư theo giá bên cạnh, những kẻ tà mị, xấu xa khó mà tổn thương được tới Vương gia.

Vương Phi liếc một cái nói:

- Muốn ngồi trên thiên hạ còn sợ bên cạnh nhiều kỳ nhân dị sĩ sao?

Bên kia Miêu Nghị và Lưu lão hán đã trở lại khu chợ vô cùng náo nhiệt, hai người lấy lại xe lừa đã gửi ra khỏi thành, Miêu Nghị vẫn thả chân ngồi trên sau thành xe lắc lắc lư lư.

Ra khỏi thành mười mấy dặm, Bảo Ninh và Bảo Tín từ địa điểm hẹn gặp trong núi cưỡi long câu nhảy ra, giảm tốc độ đi gần bên. Long câu vừa nhảy ra, làm con lừa bị doạ chạy nhanh hơn không ít.

Chạy trên quan đạo chừng hai mươi dặm, lại quẹo vào sơn đạo mười mấy dặm, mới đến một thôn trang nhỏ ẩn sâu trong núi, Lưu gia trang!

Núi xanh xanh, sông biếc biếc, ruộng lúa cổng tre, nông phu ở khắp nơi, cảnh sắc vô cùng hiền hoà, ai có thể nhìn được nơi này đang có yêu quỷ lộng hành.

Đến nhà Lưu lão hán, Bảo Ninh và Bảo Tín không thể đợi được, muốn đi hàng yêu trừ ma ngay, đầu tiên là kéo Lưu lão hán đi gặp thôn dân ở khắp nơi lấy chứng cứ, ghi lại các việc ác của yêu ma. Để trở về còn cấp báo cho sư môn, rằng họ không lạm sát kẻ vô tội.

Miêu Nghị không có hứng thú đi hết nhà này tới nhà kia, chuyện cầm bút ghi chép tội ác của yêu quỷ cũng chỉ có hai đạo sĩ đó mới làm được. Với Miêu Nghị mà nói quả thật quá thừa thãi, nhưng hắn cũng tôn trọng cách làm việc của hai người họ, vậy nên hắn cũng không chạy loạn khắp nơi, mà ngồi trước cửa tiểu viện nhà Lưu lão hán phơi nắng, lỗ tai thi thoảng động động một chút, có thể nghe thấy tiếng những người kia khóc lóc kể lể, cầu xin nhị vị đạo trưởng mau cứu con gái họ các thứ.

Con trai con dâu Lưu lão hán ở bên châm trà rót nước. Trong nhà chỉ có quả khô với bánh bột ngô để đem ra đãi khách, Miêu Nghị tiện tay cầm một miếng thức ăn, cắn trong miệng nhai nhai hỏi:

- Trong thôn gặp phiền toái, không lẽ trước kia các người không mời ai tới giải quyết à?

Người Lưu gia gương mặt kính sợ nhìn vị trước mắt, đang ngổi kiểu bắt chéo chân ung dung quý phái không giống pháp sư lắm này, hôm qua mới nghe Lưu lão hán nói thầm rằng vị này chính là pháp sư lợi hại nhất trong ba người. Tuỳ tiện phất tay đã dọn dẹp xong Thành Hoàng lão gia rồi.

Nghe câu hỏi, con trai Lưu lão hán liền thấp giọng nói:

- Đã hai lần mời người về, có đạo sĩ, có cả hoà thượng, nhưng cuối cùng đều có đi mà không trở lại, bị yêu quái giết mất, sau đấy yêu quái lại quay lại thôn tác quái, từ đó không ai dám mời người tới nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK