Miêu Nghị bất đắc dĩ thở ra, đối với nữ nhân này hắn là vừa yêu vừa hận. Có nàng ở thì không cần lo việc nhà, nàng sắp xếp tất cả gọn gàng giúp ngươi, hoàn toàn có thể làm đại lão gia. Cộng thêm nàng là vưu vật trong nữ nhân, mùi vị chăn gối rất sướng. Nhưng nếu không hợp ý nữ nhân này thì sẽ nổi trận lôi đình.
Bảo Miêu Nghị thỏa hiệp mọi điều với Vân Tri Thu, làm nam nhân sợ lão bà thì hắn không cam lòng chút nào, rất mất mặt. Nhưng Miêu Nghị luôn bị Vân Tri Thu nắm gắt gao, lão bà mình liều mạng cưới về hóa ra là cọp cái, thật không chịu nổi.
Miêu Nghị thi pháp điều khiển tinh linh thông báo là không chạy xa, đang nghiên cứu huyết liên, sắp về ngay.
Miêu Nghị cất đi tinh linh, buông tiếng thở dài, nhưng nhìn huyết đan thì tinh thần lại phấn khởi. Luyện hoá gần nửa ngày có vẻ như huyết đan chẳng chút phản ứng chứng minh linh khí ẩn chứa trong đó siêu khổng lồ.
Miêu Nghị cất huyết đan, lắc người mấy cái lao ra khỏi đường hầm quanh co, hắn lơ lửng trên cao nhìn sắc trời đã tối đen. Miêu Nghị giang hai tay nhanh chóng bay về.
Miêu Nghị đáp xuống cửa cung, chưa kịp kêu Nho Sinh đã nhanh chóng cho hắn vào, không quên nhắc nhở:
- Vừa rồi phu nhân tìm đại nhân khắp nơi.
Trong đình viện ngoài điện, Vân Tri Thu phong phạm mẫu nghi thiên hạ kéo váy dài đi tới đi lui. Vân Tri Thu thầm lo mình ép Miêu Nghị quá đáng, sợ hắn lấy cớ chuồn đi nữa.
Thấy Miêu Nghị trở lại làm Vân Tri Thu nhẹ lòng, cười tươi chạy nhanh lại nghênh đón.
Ngay trước mặt các cung nữ, Vân Tri Thu trang nghiêm khom người hành lễ:
- Đại nhân trở lại!
Các cung nữ hành lễ theo:
- Đại nhân!
Miêu Nghị khẽ ừ, dáng vẻ rất là bệ vệ bước nhanh tiến tới trước.
Vân Tri Thu chạy theo, ra lệnh Thiên Nhi, Tuyết Nhi có thể bưng thức ăn lên.
Thiên điện, nơi dùng bữa. Vân Tri Thu không để Thiên Nhi, Tuyết Nhi cản mũi kỳ đà, đích thân đặt bát đũa cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị nhìn ngó, buồn cười nói:
- Này, chỗ này không có người ngoài, phu nhân đừng giả bộ nữa.
Vân Tri Thu kinh ngạc nói:
- Gỉa bộ?
Sau đó Vân Tri Thu phản ứng lại, tiếp tục múc canh đặt trước mặt Miêu Nghị, tức giận nói:
- Có lòng tốt hầu hạ ngươi nhưng trong mắt ngươi thì thành giả bộ, ngươi còn lương tâm không? Miễn ngươi đừng làm bậy thì ta cam lòng hầu hạ ngươi.
- Thật không vậy? Thế thì . . .
Miêu Nghị chỉ vai mình:
- Bóp vai cho ta trước đi.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi nhanh chóng chạy tới làm thay.
Miêu Nghị phất tay đuổi hai người:
- Không cần hai người, ngồi xuống ăn đi, ta muốn nàng ấy hầu hạ!
Vân Tri Thu quyến rũ trợn mắt, biết trong lòng hàng này đang giận dỗi. Vân Tri Thu không nói gì, thật sự đến sau lưng Miêu Nghị, hai tay mềm nhấn vai hắn, xoa bóp sức mạnh vừa phải.
Vân Tri Thu còn hỏi:
- Sức thế nào?
- Tàm tạm.
Miêu Nghị dựa vào ghế vẻ mặt thoải mái, hắn chỉ vào Thiên Nhi, Tuyết Nhi đang nhìn mình:
- Các người ngồi xuống đi, ngồi đi, nơi này không có người ngoài, cứ ngồi ăn trước.
Hai nữ nhân nhìn nhau, Thiên Nhi thử nhắc nhở một câu:
- Đại nhân, mâm cơm này là phu nhân đích thân xuống bếp nấu cho đại nhân, phu nhân tự mình tỉ mỉ chọn từng món nguyên liệu, để nguội ăn không ngon.
Miêu Nghị sửng sốt, liếc mắt xem lướt qua món ngon đầy bàn. Lần đầu tiên nữ nhân này nấu đồ ăn cho hắn, làm lòng hắn hơi bị cảm động.
Vân Tri Thu bóp vai cho Miêu Nghị buồn cười nói:
- Được rồi, các ngươi ăn trước đi. Trong lòng tên này đang giận nên cố ý hành hạ ta, không cho hắn trút bực tức thì không biết sau lưng oán giận ta thế nào, có lẽ nguyền rủa ta chết. Ài, ai kêu ta tốt số quá gả cho hắn, đời này đã định trước sẽ bị hắn khi dễ. Ngưu Nhị công nhận không?
- Khụ khụ!
Miêu Nghị hắng giọng:
- Không hành hạ nàng, hai người bọn họ nói đúng, nguội ăn không ngon. Ăn trước đã, ăn xong rồi bóp tiếp cũng không muộn.
Vân Tri Thu ngừng tay, nàng không vội ngồi xuống mà vén tay áo cầm đũa gắp mỗi món một ít vào cái dĩa trước mặt Miêu Nghị.
- Đại nhân nếm thử xem loại nào hợp khẩu vị, có cái nào vừa miệng thì nói một tiếng. Có cơ hội ta lại giả bộ cho đại nhân xem nữa.
Vân Tri Thu gắp đồ ăn xong ngồi xuống cạnh Miêu Nghị, quay đầu nhìn hắn nhấm nháp từng món. Mỗi khi Miêu Nghị ăn một món Vân Tri Thu sẽ thử hỏi hương vị thế nào.
Miêu Nghị nếm tử, có mấy món hắn thích ăn nhất.
Miêu Nghị áy náy lương tâm nói:
- Nàng cũng ăn đi, miễn là phu nhân tự tay làm thì ta thích hết.
Vân Tri Thu lườm hắn:
- Ngoài miệng nói thật dễ nghe nhưng có lẽ trong lòng mắng khó ăn!
Nhưng mặt Vân Tri Thu thì cười toe, hớn hở bổ sung thêm:
- Miễn phu quân không ngại khó ăn thì sau này ta tự tay làm đồ ăn cho phu quân.
Miêu Nghị thầm dở khóc dở cười, đây là cho một gậy rồi đút một quả táo ngọt, thật là nước sôi lửa bỏng!
Nhưng tóm lại Miêu Nghị cho Vân Tri Thu đầy đủ mặt mũi. Vì biểu hiện Vân Tri Thu nấu rất ngon nên Miêu Nghị nhét một đống vào bụng, nàng vui vẻ cười tươi liên tục chủ động gắp đồ ăn cho hắn. Vân Tri Thu chỉ toàn nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị ăn, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Miêu Nghị nhận tấm lòng của nàng nhưng hắn chưa thói quen với sinh hoạt phu thê, hắn cảm giác cả người bứt rứt, ăn thật vất vả. Đúng hơn là Miêu Nghị chưa quen với cách sống có người cùng ngồi cùng ăn với mình. Tuy hai người làm phu thê mấy trăm năm nhưng những ngày chính thức sinh hoạt cùng nhau không nhiều, hai người còn cần va chạm nhiều.
Ăn cơm xong Vân Tri Thu nổi bệnh cũ, nàng thói quen một ngày tắm hai lần, nếu không có việc gì cần làm thì phải tắm. Vân Tri Thu đuổi Miêu Nghị đi tắm.
Nghĩ tình nàng nấu món ngon đầy bàn nên Miêu Nghị không càu nhàu.
Miêu Nghị định đi phòng tắm thì bị Vân Tri Thu chặn lại:
- Đi bên Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi, tối nay cũng ngủ ở chỗ họ. Ta bận tu luyện, không rảnh hầu hạ phu quân.
Hai nữ nhân đỏ mặt, cúi đầu định dọn dẹp bàn ăn nhưng Vân Tri Thu nói:
- Không cần các người dọn, cùng đại nhân đi đi, nơi này có người rồi.
Vân Tri Thu kêu hai cung nữ tiến vào.
Thế là đêm nay Miêu đại cung chủ rất sung sướng. Thiên Nhi, Tuyết Nhi chắc chắn đều chiều ý hắn, không dám bắt buộc hắn cái gì, cộng thêm hai người từ nhỏ đã được chuyên môn dạy cách hầu hạ nam nhân. Miêu đại cung chủ được hầu hạ thỏa mãn.
Hôm sau Miêu Nghị ngoan ngoãn vào thư phòng viết hai trăm chữ. Vân Tri Thu đưa chén canh nấu linh thảo cho Miêu Nghị ăn rồi viết tiếp, không quên trêu chọc một câu: Sợ là gần đây thân thể của đại nhân rất yếu, cần bồi bổ nhiều.
Dù sao đang ở riêng tư, Vân Tri Thu xuất thân Đại Ma Thiên cái gì cũng dám nói ra khỏi miệng.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đỏ mặt như đít khỉ. Miêu Nghị không để bụng, hắn giống như tất cả nam nhân trong thế giới này, miễn không làm bậy bên ngoài thì tìm vui trong nhà là lẽ tất nhiên. Thiên Nhi, Tuyết Nhi vốn là nữ nhân của hắn, không có gì phải xấu hổ.
Quan niệm của thế tục chẳng những ảnh hưởng nam nhân mà nữ nhân cũng vậy. Trong quan niệm thâm căn cố đế Vân Tri Thu không cho rằng điều này có gì không đúng, Miêu Nghị sủng hạnh Thiên Nhi, Tuyết Nhi là lẽ đương nhiên.
Bảo Miêu Nghị thỏa hiệp mọi điều với Vân Tri Thu, làm nam nhân sợ lão bà thì hắn không cam lòng chút nào, rất mất mặt. Nhưng Miêu Nghị luôn bị Vân Tri Thu nắm gắt gao, lão bà mình liều mạng cưới về hóa ra là cọp cái, thật không chịu nổi.
Miêu Nghị thi pháp điều khiển tinh linh thông báo là không chạy xa, đang nghiên cứu huyết liên, sắp về ngay.
Miêu Nghị cất đi tinh linh, buông tiếng thở dài, nhưng nhìn huyết đan thì tinh thần lại phấn khởi. Luyện hoá gần nửa ngày có vẻ như huyết đan chẳng chút phản ứng chứng minh linh khí ẩn chứa trong đó siêu khổng lồ.
Miêu Nghị cất huyết đan, lắc người mấy cái lao ra khỏi đường hầm quanh co, hắn lơ lửng trên cao nhìn sắc trời đã tối đen. Miêu Nghị giang hai tay nhanh chóng bay về.
Miêu Nghị đáp xuống cửa cung, chưa kịp kêu Nho Sinh đã nhanh chóng cho hắn vào, không quên nhắc nhở:
- Vừa rồi phu nhân tìm đại nhân khắp nơi.
Trong đình viện ngoài điện, Vân Tri Thu phong phạm mẫu nghi thiên hạ kéo váy dài đi tới đi lui. Vân Tri Thu thầm lo mình ép Miêu Nghị quá đáng, sợ hắn lấy cớ chuồn đi nữa.
Thấy Miêu Nghị trở lại làm Vân Tri Thu nhẹ lòng, cười tươi chạy nhanh lại nghênh đón.
Ngay trước mặt các cung nữ, Vân Tri Thu trang nghiêm khom người hành lễ:
- Đại nhân trở lại!
Các cung nữ hành lễ theo:
- Đại nhân!
Miêu Nghị khẽ ừ, dáng vẻ rất là bệ vệ bước nhanh tiến tới trước.
Vân Tri Thu chạy theo, ra lệnh Thiên Nhi, Tuyết Nhi có thể bưng thức ăn lên.
Thiên điện, nơi dùng bữa. Vân Tri Thu không để Thiên Nhi, Tuyết Nhi cản mũi kỳ đà, đích thân đặt bát đũa cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị nhìn ngó, buồn cười nói:
- Này, chỗ này không có người ngoài, phu nhân đừng giả bộ nữa.
Vân Tri Thu kinh ngạc nói:
- Gỉa bộ?
Sau đó Vân Tri Thu phản ứng lại, tiếp tục múc canh đặt trước mặt Miêu Nghị, tức giận nói:
- Có lòng tốt hầu hạ ngươi nhưng trong mắt ngươi thì thành giả bộ, ngươi còn lương tâm không? Miễn ngươi đừng làm bậy thì ta cam lòng hầu hạ ngươi.
- Thật không vậy? Thế thì . . .
Miêu Nghị chỉ vai mình:
- Bóp vai cho ta trước đi.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi nhanh chóng chạy tới làm thay.
Miêu Nghị phất tay đuổi hai người:
- Không cần hai người, ngồi xuống ăn đi, ta muốn nàng ấy hầu hạ!
Vân Tri Thu quyến rũ trợn mắt, biết trong lòng hàng này đang giận dỗi. Vân Tri Thu không nói gì, thật sự đến sau lưng Miêu Nghị, hai tay mềm nhấn vai hắn, xoa bóp sức mạnh vừa phải.
Vân Tri Thu còn hỏi:
- Sức thế nào?
- Tàm tạm.
Miêu Nghị dựa vào ghế vẻ mặt thoải mái, hắn chỉ vào Thiên Nhi, Tuyết Nhi đang nhìn mình:
- Các người ngồi xuống đi, ngồi đi, nơi này không có người ngoài, cứ ngồi ăn trước.
Hai nữ nhân nhìn nhau, Thiên Nhi thử nhắc nhở một câu:
- Đại nhân, mâm cơm này là phu nhân đích thân xuống bếp nấu cho đại nhân, phu nhân tự mình tỉ mỉ chọn từng món nguyên liệu, để nguội ăn không ngon.
Miêu Nghị sửng sốt, liếc mắt xem lướt qua món ngon đầy bàn. Lần đầu tiên nữ nhân này nấu đồ ăn cho hắn, làm lòng hắn hơi bị cảm động.
Vân Tri Thu bóp vai cho Miêu Nghị buồn cười nói:
- Được rồi, các ngươi ăn trước đi. Trong lòng tên này đang giận nên cố ý hành hạ ta, không cho hắn trút bực tức thì không biết sau lưng oán giận ta thế nào, có lẽ nguyền rủa ta chết. Ài, ai kêu ta tốt số quá gả cho hắn, đời này đã định trước sẽ bị hắn khi dễ. Ngưu Nhị công nhận không?
- Khụ khụ!
Miêu Nghị hắng giọng:
- Không hành hạ nàng, hai người bọn họ nói đúng, nguội ăn không ngon. Ăn trước đã, ăn xong rồi bóp tiếp cũng không muộn.
Vân Tri Thu ngừng tay, nàng không vội ngồi xuống mà vén tay áo cầm đũa gắp mỗi món một ít vào cái dĩa trước mặt Miêu Nghị.
- Đại nhân nếm thử xem loại nào hợp khẩu vị, có cái nào vừa miệng thì nói một tiếng. Có cơ hội ta lại giả bộ cho đại nhân xem nữa.
Vân Tri Thu gắp đồ ăn xong ngồi xuống cạnh Miêu Nghị, quay đầu nhìn hắn nhấm nháp từng món. Mỗi khi Miêu Nghị ăn một món Vân Tri Thu sẽ thử hỏi hương vị thế nào.
Miêu Nghị nếm tử, có mấy món hắn thích ăn nhất.
Miêu Nghị áy náy lương tâm nói:
- Nàng cũng ăn đi, miễn là phu nhân tự tay làm thì ta thích hết.
Vân Tri Thu lườm hắn:
- Ngoài miệng nói thật dễ nghe nhưng có lẽ trong lòng mắng khó ăn!
Nhưng mặt Vân Tri Thu thì cười toe, hớn hở bổ sung thêm:
- Miễn phu quân không ngại khó ăn thì sau này ta tự tay làm đồ ăn cho phu quân.
Miêu Nghị thầm dở khóc dở cười, đây là cho một gậy rồi đút một quả táo ngọt, thật là nước sôi lửa bỏng!
Nhưng tóm lại Miêu Nghị cho Vân Tri Thu đầy đủ mặt mũi. Vì biểu hiện Vân Tri Thu nấu rất ngon nên Miêu Nghị nhét một đống vào bụng, nàng vui vẻ cười tươi liên tục chủ động gắp đồ ăn cho hắn. Vân Tri Thu chỉ toàn nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị ăn, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Miêu Nghị nhận tấm lòng của nàng nhưng hắn chưa thói quen với sinh hoạt phu thê, hắn cảm giác cả người bứt rứt, ăn thật vất vả. Đúng hơn là Miêu Nghị chưa quen với cách sống có người cùng ngồi cùng ăn với mình. Tuy hai người làm phu thê mấy trăm năm nhưng những ngày chính thức sinh hoạt cùng nhau không nhiều, hai người còn cần va chạm nhiều.
Ăn cơm xong Vân Tri Thu nổi bệnh cũ, nàng thói quen một ngày tắm hai lần, nếu không có việc gì cần làm thì phải tắm. Vân Tri Thu đuổi Miêu Nghị đi tắm.
Nghĩ tình nàng nấu món ngon đầy bàn nên Miêu Nghị không càu nhàu.
Miêu Nghị định đi phòng tắm thì bị Vân Tri Thu chặn lại:
- Đi bên Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi, tối nay cũng ngủ ở chỗ họ. Ta bận tu luyện, không rảnh hầu hạ phu quân.
Hai nữ nhân đỏ mặt, cúi đầu định dọn dẹp bàn ăn nhưng Vân Tri Thu nói:
- Không cần các người dọn, cùng đại nhân đi đi, nơi này có người rồi.
Vân Tri Thu kêu hai cung nữ tiến vào.
Thế là đêm nay Miêu đại cung chủ rất sung sướng. Thiên Nhi, Tuyết Nhi chắc chắn đều chiều ý hắn, không dám bắt buộc hắn cái gì, cộng thêm hai người từ nhỏ đã được chuyên môn dạy cách hầu hạ nam nhân. Miêu đại cung chủ được hầu hạ thỏa mãn.
Hôm sau Miêu Nghị ngoan ngoãn vào thư phòng viết hai trăm chữ. Vân Tri Thu đưa chén canh nấu linh thảo cho Miêu Nghị ăn rồi viết tiếp, không quên trêu chọc một câu: Sợ là gần đây thân thể của đại nhân rất yếu, cần bồi bổ nhiều.
Dù sao đang ở riêng tư, Vân Tri Thu xuất thân Đại Ma Thiên cái gì cũng dám nói ra khỏi miệng.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đỏ mặt như đít khỉ. Miêu Nghị không để bụng, hắn giống như tất cả nam nhân trong thế giới này, miễn không làm bậy bên ngoài thì tìm vui trong nhà là lẽ tất nhiên. Thiên Nhi, Tuyết Nhi vốn là nữ nhân của hắn, không có gì phải xấu hổ.
Quan niệm của thế tục chẳng những ảnh hưởng nam nhân mà nữ nhân cũng vậy. Trong quan niệm thâm căn cố đế Vân Tri Thu không cho rằng điều này có gì không đúng, Miêu Nghị sủng hạnh Thiên Nhi, Tuyết Nhi là lẽ đương nhiên.