Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ cảm thấy uất ức, Miêu Nghị còn cảm thấy uất ức đây, quay đầu lại liên quát:

- Hoành Vô Đạo!

Gia quyến bên đó, một gã đại tướng lắc mình mà đến, nét mặt khổ sở chắp tay nói:

- Đại đô đốc!

Một nhóm hàng quân, không cần biết tu vi cao thấp, lúc này từng người có thể nói đều mất hết tính khí.

Miêu Nghị nhìn hắn lạnh lùng hỏi:

- Nếu theo theo quân pháp xử lý, người này nên xử trí như thế nào?

Hoành Vô Đạo trong miệng khô khốc, hầu kết rung động, gian nan nói ra mấy chữ mập mờ.

- Trảm...

Miêu Nghị lập tức chỉ vào những người đang quỳ, nhìn quanh đại quân đang nhìn về đây, thi pháp nói:

- U Minh Tổng đốc phủ trên dưới nghe kỹ cho ta, còn có người buông lỏng như vậy, cùng luận xử!

Vung tay lên.

-Trảm.

- Đại đô đốc...

Những người đang quỳ lập tức luống cuống, hoảng sợ cầu xin tha thứ.

Ngay cả U Minh Đô thống phủ nhân mã cũng không có gì phải khách khí, đã là giơ tay chém xuống, máu tươi văng lên từng đường, từng đầu người lăn trên mặt đất, hơn ngàn người trong nháy mắt đi đời, máu chảy đầy đất, đầy đất là thi thể ngã xuống co giật.



Đại quân trong nháy mắt tỉnh lại, sẽ không bởi vì ngươi vừa tới, cũng không bởi vì tình hình đặc thù chuyện xảy ra có nguyên nhân mà thủ hạ lưu tình, trước kia quan hệ thế nào, dòng chính gì, nhân tình gì trước mặt vị Tổng đốc này hết thảy vô dụng. Doanh Cửu Quang lao tâm chỉnh đốn quân sự. Ở chỗ vị này căn bản không tồn tại!

Trước đây ở đông quân, nhân tình quan hệ dây dưa, có chuyện gì không tránh khỏi có người tơi cầu xin, hiện giờ không có một người nào dám đứng ra van xin hộ, mà vi Tổng đốc này cũng không cho người ta cơ hội xin tha thứ trực tiếp ra lệnh một tiếng liền chém!

Đại quân trên dưới vẻ mặt căng thắng, ý thức được rằng nơi này cùng nơi trước kia không giống nhau!

Trên bình nguyên không ít nữ nhân nhìn thấy cảnh này sợ sắc mặt khó coi nhanh chóng quay đầu, không dám nhìn nữa.

Bích Nguyệt có chút cạn lời, chỉ cần cùng người này cùng một chỗ làm việc, đến chỗ nào đều chứng kiến vị này đại khai sát giới, trước kia Thiên Nhai cũng không cần nói, người ta vừa tới tìm nơi nương tựa, ngươi liền tập thể giết cả nhóm, chuyện này thích hợp sao?

Phục Thanh đám người còn tốt, ở trên Thiên Nhai đã quen phong cách của Miêu Nghị.

- Ta không cần biết các ngươi trước đây quyền cao chức trọng thế nào, trước kia là dòng chính của người nào, cũng không để ý các ngươi có bối cảnh ra sao, ở chỗ này của ta chỉ cần biết hai chữ, quân kỷ! Bằng không đừng trách ta không khách khí, lão tử ngay cả Doanh Cửu Quang còn không sợ, các ngươi nhằm nhò gì! Người ghê gớm thế nào sao? Chỉ biết là đầu hàng cũng chỉ là phế vật, cùng các ngươi đám phế vật này ta đã sớm đã lĩnh giáo rồi, ta mười vạn U Minh nhân mà ở Hắc Long Đàm đánh tan năm triệu tinh nhuệ ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được. Doanh Cửu Quang cũng bởi vì các ngươi đám phế vật này mới sụp đổ.

Bầu trời đêm chín vầng trăng soi sáng đại địa, trong thiên địa chỉ mình Miêu Nghị đứng ở cạnh một đống thi thể thi pháp mắng, mắng không dừng, chỉ vào mấy chục triệu nhân mã mắng ước chừng nửa canh giờ.

Một đám người bị chửi thương tích đầy mình, mắng là tiện nhân, quả thực bị chửi thành kẻ bất lực, không ai hé răng, người đó đều coi là trong lòng có thành kiến, ai lại ăn no rồi việc vào lúc này nhảy ra biện giải, ngược lại càng khiến Miêu Nghị thêm uy thế!

Không thiếu nữ quyến nghe xong đều xấu hổ thay nam nhân nhà mình, nam nhân nhà mình để hắn mắng vậy được sao?

Cũng không ít thiếu nữ quyến nói thầm trong lòng, phu nhân Vân Tri Thu thoạt nhìn người thật không tệ, làm sao vị này Đại đô đốc này lại mắng chửi người như thế, ngay cả các loại từ thô tục đều bật ra, miệng không khô sao? Muốn mắng tới khi nào?

Ngay cả Vân Tri Thu đứng ở xa xa cũng không nói gì, trở về chứng kiến Miêu Nghị mắng chửi người như vậy, vừa mở miệng là không biết dừng.

Đối với Miêu Nghị mà nói, không mắng không được, Lệnh Hồ Đấu Trọng một tổ đã bị trừ đi, nếu không nhân cơ hội chỉnh đốn dựng lại uy tín của mình còn chờ cái gì?

Huống hồ hắn cũng thật sự là nổi giận, địch đều tới cửa nhà mới biết được địch đến, đổi người khác có chịu nổi không, thu nhận mấy chục triệu nhân mã lại thành đồ bài trí, tiếp tục như vậy nữa, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào cảnh ngay cả sào huyệt đều bị người bưng đi mất.

Tiếng mắng dừng lại, Miêu Nghị vừa quay đầu vừa phẫn nộ quát:

- Long Tín!

Long Tín lắc mình đi ra.



Miêu Nghị chỉ vào hắn quát lên:

- Phía ngoài phòng ngự hiện nay là do ngươi thống lĩnh, xảy ra chuyện như vậy, ngươi có trách nhiệm hay không?

Long Tín không nói, nói thầm trong lòng, chuyện này có thể trách ta sao? Cũng không phải thủ hạ của ta, nào biết nhóm người này như vậy! Nhưng không thể nói như vậy, hắn còn có biện pháp nào, chỉ có thể là chắp tay nói:

- Mạt tướng biết tội!

- Xuống một cấp! Phạt trăm năm bổng lộc! Lập tức một lần nữa chỉnh đốn phòng ngự, lần nữa xuất hiện chuyện như vậy, đưa đầu tới gặp ta, cút!

Miêu Nghị phất tay quát.

- Vâng!

Long Tín buồn bực lui xuống, đối với lần này ngược lại cũng không nổi giận, chuyện Cao Nham hắn biết mình khiến phiền toái phát sinh, không biết Quảng Lệnh Công sẽ xuất con thiêu thân nào, ngay cả Thanh Nguyệt cũng mắng hắn hồ đồ, giờ đang lấy hắn tới lập uy phải nhịn.

Miêu Nghị quay đầu bước đi, Dương Triệu Thanh cũng là rất thức thời nói:

- Đại nhân, trừng phạt giao nộp vẫn chưa xong?

Miêu Nghị nghiêng đầu liếc nhìn Văn Trạch bị trói, lên tiếng:

- Tiếp tục!

Dứt lời bay đi.

Dương Triệu Thanh lập tức hướng Văn Trạch bên kia phất tay, bên kia lập tức đem Văn Trạch thả ra.

- Tiếp tục!

Văn Trạch cũng nói ra lời giống vậy, sau đó nhanh chóng đuổi theo Miêu Nghị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK