Miêu Nghị truyền âm:
- Hạ Hầu thống lĩnh, ta có cách khác cho đại nhân nhanh chóng trả lại tiền nợ tiệm nhỏ.
Hạ Hầu Long Thành quay đầu lạnh lùng liếc sang:
- Như thế nào? Sợ ta trả không nổi hay sợ ta nợ tiền không trả?
Ngươi nói đúng, đang lo vụ này đây!
Miêu Nghị thầm xem thường, ngoài mặt cười nói:
- Thống lĩnh suy nghĩ nhiều, chẳng qua có cách không chỉ khiến thống lĩnh trả nợ cho tiệm còn lấy về tổn thất, vừa giúp thống lĩnh kiếm một mớ, không biết thống lĩnh có hứng thú không?
Người ngoài không biết hai người tụ lại với nhau thì thầm cái gì.
Có tiền kiếm ai không mừng?
Mắt Hạ Hầu Long Thành sáng rực:
- Cách gì nói nghe coi?
Miêu Nghị nói:
- Hoàng Phủ chưởng quầy không chịu nhận món trang sức đó thì ta đề nghị thống lĩnh cầm Mãn Thiên Tinh đi phách mại hành đấu giá đi. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, giá khởi điểm là một ngàn vạn Hồng Tinh thì chắc chắn có người cướp nhau đấu giá. Thống lĩnh nghĩ xem, bao nhiêu nam nhân mơ ước nhan sắc của Hoàng Phủ chưởng quầy? Trang sức này là nàng vừa mắt, bây giờ trang sức này nổi tiếng như vậy, chắc chắn có nhiều người rất thích mua. Thống lĩnh, việc mua bán này chỉ lời không lỗ, không chừng thống lĩnh lời gấp đôi.
Lý do Miêu Nghị giúp thống lĩnh kẻ cướp này rất đơn giản, nếu không tìm cách giúp người ta lấy lại tiền thì quỷ biết tên này khi nào mới trả năm trăm vạn.
Mắt Hạ Hầu Long Thành sáng rực, ngẫm lại nếu đã lời không lỗ thì tại sao ta phải bán đi? Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ nhìn lão tử như thế nào?
Hạ Hầu Long Thành hừ lạnh một tiếng:
- Bây giờ Hoàng Phủ không nhận không có nghĩa là về sau cũng không chịu. Ta cứ đưa mãi đến khi nào nàng nhận mới thôi, Hoàng Phủ Quân Nhu sớm muộn gì là lão bà của ta, ngươi đừng đưa ra ý xấu nữa. Nhớ lời Nhị tổng quản nói, khi hàng đến hãy tìm ta.
Hạ Hầu Long Thành ngoắc tay dẫn đám thiên binh thiên tướng bay lên trời.
Miêu Nghị đứng yên tại chỗ không biết nên nói cái gì. Hắn chửi thầm trong bụng. Lão tử có lòng tốt mà bị xem như lòng lang dạ thú, ngươi không bán đồ thì bao giờ trả lại tiền cho lão tử?
Miêu Nghị chưa lấy lại tinh thần thì Từ ma ma Thiên Hương lâu cách bên từ khi nào cười tủm tỉm đứng cạnh hắn.
- Tiệm buôn bán khá quá, bận lắm phải không?
Miêu Nghị quay đầu, cười toe nói:
- Tàm tạm.
Từ ma ma cười híp mắt nói:
- Nếu không bận thì tới Thiên Hương lâu của ta ngồi chơi, mới được ít trà ngon, nếm thử xem.
Miêu Nghị thầm lấy làm lạ. Bình thường toàn là hắn mặt dày mày dạn đến gần xin trà uống, lần đầu tiên đối phương chủ động mời hắn. Không có việc mà hiến ân cần tức là có nguyên nhân.
Miêu Nghị cười hỏi:
- Từ ma ma có chuyện gì xin nói thẳng ra đi.
- Không có việc gì, chẳng qua được trà ngon, vừa lúc Linh Lung cô nương nhà chúng ta đang rảnh, đi qua ngồi chơi chút.
Nghe nói hoa khôi đứng đầu Thiên Hương lâu mời uống trà thì Miêu Nghị không nỡ từ chối, lập tức gật đầu cười nói:
- Vậy xin làm phiền.
Hai người lập tức rời đi.
Ngọc Linh Chân Nhân đến ngoài cửa tiệm thấy Miêu Nghị vào Thiên Hương lâu thì nhíu chặt mày. Miêu đại động chủ nói dối với người như Nhị tổng quản mà không chớp mắt cái nào, vừa rồi Ngọc Linh Chân Nhân đã lĩnh giáo qua, lão rất lo âu.
Trong Thiên Hương lâu, Miêu Nghị cùng Từ ma ma đi vào, thói quen ngồi xuống ghế riêng trong thiên thính, bình thường hắn toàn ngồi trong đó.
Từ ma ma kéo tay áo Miêu Nghị lại:
- Sai rồi, bên trong, lên lầu.
Từ ma ma dắt Miêu Nghị vào sâu trong Thiên Hương lâu.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Từ ma ma thường hay nói bên trong có nhiều nữ nhân, không cho nam nhân bên ngoài tùy tiện đi vào mà?
Trước kia Miêu Nghị muốn vào xem nhưng bị ngăn lại nên có kinh nghiệm.
Từ ma ma cười tủm tỉm chỉ bên trong:
- Linh Lung cô nương sao có thể ngồi uống trà ở bên dưới đông người qua lại, lên lầu đi.
Người ta đã mời thì Miêu Nghị không khách sáo, hắn chỉ cảm giác hôm nay có gì là lạ.
Miêu Nghị vào mặt sau, tiếng luyện thanh ê a, tiếng sáo trúc liên tiếp. Người bên trong chắc đang luyện tập, Miêu Nghị muốn vào xem cảnh luyện hát luyện múa nhưng bị Từ ma ma kéo tay áo lôi lên cầu thang.
Nơi son phấn có khác, vừa lên lầu đã ngửi được mùi nữ nhân thơm nồng. Hai người lên tầng năm.
Tầng năm hiệu quả cách âm rất tốt, cảm giác yên lặng trong ồn ào. Bài bố và cách cục khác rất lớn với bên dưới, cao nhã thanh u rất nhiều, các loại ải trúc, hoa tươi, chậu kiểng bày các vị trí bắt mắt. Miêu Nghị cảm giác cảnh rất quen.
Đến trước cửa một gian phòng, Từ ma ma tiến lên vén rèm châu, vươn tay mời Miêu Nghị vào.
Đó là một phòng khách trang trí tinh nhã, Miêu Nghị đi tới cửa thò đầu vào xem, người cứng lại, xoe tròn mắt bản năng định bỏ chạy.
Đúng là Tuyết Linh Lung đang uổng trà trong đó, nhưng một người ngồi đối diện nàng, đó là Hoàng Phủ Quân Nhu của Quần Anh hội quán.
Nếu lúc bình thường Miêu Nghị chạy đến Quần Anh hội quán gặp Hoàng Phủ Quân Nhu thì không có gì, nhưng bây giờ thấy nàng trong tình huống này, Miêu đại động chủ nhạy bén nhận ra tình hình không ổn, hắn có tật giật mình chỉ muốn co giò chạy mất.
Miêu Nghị mới lắc vai định xoay người thì Hoàng Phủ Quân Nhu lạnh nhạt nói:
- Có tật giật mình định trốn sao?
Miêu Nghị dời nửa bước bỗng khựng lại, cười giả lả:
- Ai có tật giật mình?
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn Từ ma ma.
Từ ma ma lừa Miêu Nghị đến bỗng thấy xấu hổ, khuôn mặt lúng túng.
- Ngươi đừng nhìn Từ ma ma, chuyện này không liên quan đến ma ma, là ta kêu ma ma mời ngươi tới.
Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ vị trí bên cạnh:
- Mặt mũi của ngươi lớn lắm, còn muốn ta tìm cách mời tới, đã đến đây rồi thì nể mặt cùng nhau uống ly trà đi. Ngưu Hữu Đức, chắc ngươi sẽ nể mặt ta đúng không?
Miêu Nghị cười bước tới gần:
- Hoàng Phủ chưởng quầy thật là chuyện bé xé ra to, có việc cứ phái người hầu đến kêu một tiếng được rồi, đâu cần vất vả Từ ma ma đích thân đi một chuyến.
Miêu Nghị cười gật đầu với Tuyết Linh Lung rồi ngồi xuống cái ghế.
Tuyết Linh Lung tò mò nhìn Miêu Nghị, đánh giá qua lại nhiều lần.
Từ ma ma bước tới tự mình ưbng ấm trà rót cho Miêu Nghị, rồi vòng qua ngồi xuống đối diện.
Miêu Nghị bưng trà lên nahám nháp che giấu nỗi lòng lo lắng, liếc trộm Hoàng Phủ Quân Nhu một cái, chợt thấy đối phương lạnh lùng nhìn mình thì cảm giác trà hết ngon.
Miêu Nghị dặt chén trà xuống cười gơngj hỏi:
- Hoàng Phủ chưởng quầy tìm tại hạ đến có chuyện gì?
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Sợ là không dùng cách này thì ngươi sẽ trốn tránh không dám gặp ta đúng không?
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Sao chưởng quầy nói vậy?
Hoàng Phủ Quân Nhu cười tủm tỉm:
- Nhị đông gai Chính Khí tiệm tạp hóa dạo này kiếm lời nhiều lắm đúng không?
Miêu Nghị xua tay, khiêm tốn nói:
- Không xứng xách giày cho Quần Anh hội quán, chưởng quầy mới là phát tài lớn.
Hoàng Phủ Quân Nhu thò tay ra, ngón tay như ngọc ngúc ngoắc như đòi Miêu Nghị cái gì.
Miêu Nghị hoang mang:
- . . .
Chuyện gì đây?
Miêu Nghị quay đầu nhìn Tuyết Linh Lung yên tĩnh trang nhã, nàng hai tay bưng tách trà liếc hắn một cái, không tỏ vẻ gì. Miêu Nghị nhìn sang Từ ma ma, đối phương chỉ cười không nói.
- Hạ Hầu thống lĩnh, ta có cách khác cho đại nhân nhanh chóng trả lại tiền nợ tiệm nhỏ.
Hạ Hầu Long Thành quay đầu lạnh lùng liếc sang:
- Như thế nào? Sợ ta trả không nổi hay sợ ta nợ tiền không trả?
Ngươi nói đúng, đang lo vụ này đây!
Miêu Nghị thầm xem thường, ngoài mặt cười nói:
- Thống lĩnh suy nghĩ nhiều, chẳng qua có cách không chỉ khiến thống lĩnh trả nợ cho tiệm còn lấy về tổn thất, vừa giúp thống lĩnh kiếm một mớ, không biết thống lĩnh có hứng thú không?
Người ngoài không biết hai người tụ lại với nhau thì thầm cái gì.
Có tiền kiếm ai không mừng?
Mắt Hạ Hầu Long Thành sáng rực:
- Cách gì nói nghe coi?
Miêu Nghị nói:
- Hoàng Phủ chưởng quầy không chịu nhận món trang sức đó thì ta đề nghị thống lĩnh cầm Mãn Thiên Tinh đi phách mại hành đấu giá đi. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, giá khởi điểm là một ngàn vạn Hồng Tinh thì chắc chắn có người cướp nhau đấu giá. Thống lĩnh nghĩ xem, bao nhiêu nam nhân mơ ước nhan sắc của Hoàng Phủ chưởng quầy? Trang sức này là nàng vừa mắt, bây giờ trang sức này nổi tiếng như vậy, chắc chắn có nhiều người rất thích mua. Thống lĩnh, việc mua bán này chỉ lời không lỗ, không chừng thống lĩnh lời gấp đôi.
Lý do Miêu Nghị giúp thống lĩnh kẻ cướp này rất đơn giản, nếu không tìm cách giúp người ta lấy lại tiền thì quỷ biết tên này khi nào mới trả năm trăm vạn.
Mắt Hạ Hầu Long Thành sáng rực, ngẫm lại nếu đã lời không lỗ thì tại sao ta phải bán đi? Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ nhìn lão tử như thế nào?
Hạ Hầu Long Thành hừ lạnh một tiếng:
- Bây giờ Hoàng Phủ không nhận không có nghĩa là về sau cũng không chịu. Ta cứ đưa mãi đến khi nào nàng nhận mới thôi, Hoàng Phủ Quân Nhu sớm muộn gì là lão bà của ta, ngươi đừng đưa ra ý xấu nữa. Nhớ lời Nhị tổng quản nói, khi hàng đến hãy tìm ta.
Hạ Hầu Long Thành ngoắc tay dẫn đám thiên binh thiên tướng bay lên trời.
Miêu Nghị đứng yên tại chỗ không biết nên nói cái gì. Hắn chửi thầm trong bụng. Lão tử có lòng tốt mà bị xem như lòng lang dạ thú, ngươi không bán đồ thì bao giờ trả lại tiền cho lão tử?
Miêu Nghị chưa lấy lại tinh thần thì Từ ma ma Thiên Hương lâu cách bên từ khi nào cười tủm tỉm đứng cạnh hắn.
- Tiệm buôn bán khá quá, bận lắm phải không?
Miêu Nghị quay đầu, cười toe nói:
- Tàm tạm.
Từ ma ma cười híp mắt nói:
- Nếu không bận thì tới Thiên Hương lâu của ta ngồi chơi, mới được ít trà ngon, nếm thử xem.
Miêu Nghị thầm lấy làm lạ. Bình thường toàn là hắn mặt dày mày dạn đến gần xin trà uống, lần đầu tiên đối phương chủ động mời hắn. Không có việc mà hiến ân cần tức là có nguyên nhân.
Miêu Nghị cười hỏi:
- Từ ma ma có chuyện gì xin nói thẳng ra đi.
- Không có việc gì, chẳng qua được trà ngon, vừa lúc Linh Lung cô nương nhà chúng ta đang rảnh, đi qua ngồi chơi chút.
Nghe nói hoa khôi đứng đầu Thiên Hương lâu mời uống trà thì Miêu Nghị không nỡ từ chối, lập tức gật đầu cười nói:
- Vậy xin làm phiền.
Hai người lập tức rời đi.
Ngọc Linh Chân Nhân đến ngoài cửa tiệm thấy Miêu Nghị vào Thiên Hương lâu thì nhíu chặt mày. Miêu đại động chủ nói dối với người như Nhị tổng quản mà không chớp mắt cái nào, vừa rồi Ngọc Linh Chân Nhân đã lĩnh giáo qua, lão rất lo âu.
Trong Thiên Hương lâu, Miêu Nghị cùng Từ ma ma đi vào, thói quen ngồi xuống ghế riêng trong thiên thính, bình thường hắn toàn ngồi trong đó.
Từ ma ma kéo tay áo Miêu Nghị lại:
- Sai rồi, bên trong, lên lầu.
Từ ma ma dắt Miêu Nghị vào sâu trong Thiên Hương lâu.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Từ ma ma thường hay nói bên trong có nhiều nữ nhân, không cho nam nhân bên ngoài tùy tiện đi vào mà?
Trước kia Miêu Nghị muốn vào xem nhưng bị ngăn lại nên có kinh nghiệm.
Từ ma ma cười tủm tỉm chỉ bên trong:
- Linh Lung cô nương sao có thể ngồi uống trà ở bên dưới đông người qua lại, lên lầu đi.
Người ta đã mời thì Miêu Nghị không khách sáo, hắn chỉ cảm giác hôm nay có gì là lạ.
Miêu Nghị vào mặt sau, tiếng luyện thanh ê a, tiếng sáo trúc liên tiếp. Người bên trong chắc đang luyện tập, Miêu Nghị muốn vào xem cảnh luyện hát luyện múa nhưng bị Từ ma ma kéo tay áo lôi lên cầu thang.
Nơi son phấn có khác, vừa lên lầu đã ngửi được mùi nữ nhân thơm nồng. Hai người lên tầng năm.
Tầng năm hiệu quả cách âm rất tốt, cảm giác yên lặng trong ồn ào. Bài bố và cách cục khác rất lớn với bên dưới, cao nhã thanh u rất nhiều, các loại ải trúc, hoa tươi, chậu kiểng bày các vị trí bắt mắt. Miêu Nghị cảm giác cảnh rất quen.
Đến trước cửa một gian phòng, Từ ma ma tiến lên vén rèm châu, vươn tay mời Miêu Nghị vào.
Đó là một phòng khách trang trí tinh nhã, Miêu Nghị đi tới cửa thò đầu vào xem, người cứng lại, xoe tròn mắt bản năng định bỏ chạy.
Đúng là Tuyết Linh Lung đang uổng trà trong đó, nhưng một người ngồi đối diện nàng, đó là Hoàng Phủ Quân Nhu của Quần Anh hội quán.
Nếu lúc bình thường Miêu Nghị chạy đến Quần Anh hội quán gặp Hoàng Phủ Quân Nhu thì không có gì, nhưng bây giờ thấy nàng trong tình huống này, Miêu đại động chủ nhạy bén nhận ra tình hình không ổn, hắn có tật giật mình chỉ muốn co giò chạy mất.
Miêu Nghị mới lắc vai định xoay người thì Hoàng Phủ Quân Nhu lạnh nhạt nói:
- Có tật giật mình định trốn sao?
Miêu Nghị dời nửa bước bỗng khựng lại, cười giả lả:
- Ai có tật giật mình?
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn Từ ma ma.
Từ ma ma lừa Miêu Nghị đến bỗng thấy xấu hổ, khuôn mặt lúng túng.
- Ngươi đừng nhìn Từ ma ma, chuyện này không liên quan đến ma ma, là ta kêu ma ma mời ngươi tới.
Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ vị trí bên cạnh:
- Mặt mũi của ngươi lớn lắm, còn muốn ta tìm cách mời tới, đã đến đây rồi thì nể mặt cùng nhau uống ly trà đi. Ngưu Hữu Đức, chắc ngươi sẽ nể mặt ta đúng không?
Miêu Nghị cười bước tới gần:
- Hoàng Phủ chưởng quầy thật là chuyện bé xé ra to, có việc cứ phái người hầu đến kêu một tiếng được rồi, đâu cần vất vả Từ ma ma đích thân đi một chuyến.
Miêu Nghị cười gật đầu với Tuyết Linh Lung rồi ngồi xuống cái ghế.
Tuyết Linh Lung tò mò nhìn Miêu Nghị, đánh giá qua lại nhiều lần.
Từ ma ma bước tới tự mình ưbng ấm trà rót cho Miêu Nghị, rồi vòng qua ngồi xuống đối diện.
Miêu Nghị bưng trà lên nahám nháp che giấu nỗi lòng lo lắng, liếc trộm Hoàng Phủ Quân Nhu một cái, chợt thấy đối phương lạnh lùng nhìn mình thì cảm giác trà hết ngon.
Miêu Nghị dặt chén trà xuống cười gơngj hỏi:
- Hoàng Phủ chưởng quầy tìm tại hạ đến có chuyện gì?
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Sợ là không dùng cách này thì ngươi sẽ trốn tránh không dám gặp ta đúng không?
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Sao chưởng quầy nói vậy?
Hoàng Phủ Quân Nhu cười tủm tỉm:
- Nhị đông gai Chính Khí tiệm tạp hóa dạo này kiếm lời nhiều lắm đúng không?
Miêu Nghị xua tay, khiêm tốn nói:
- Không xứng xách giày cho Quần Anh hội quán, chưởng quầy mới là phát tài lớn.
Hoàng Phủ Quân Nhu thò tay ra, ngón tay như ngọc ngúc ngoắc như đòi Miêu Nghị cái gì.
Miêu Nghị hoang mang:
- . . .
Chuyện gì đây?
Miêu Nghị quay đầu nhìn Tuyết Linh Lung yên tĩnh trang nhã, nàng hai tay bưng tách trà liếc hắn một cái, không tỏ vẻ gì. Miêu Nghị nhìn sang Từ ma ma, đối phương chỉ cười không nói.