Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Đường Nhiên hỏi:

- Đồ này dùng như thế nào?

Hoàng Khiếu Thiên cười hắc hắc, lại cầm đồ từ trong tay hắn về, chỉ vào hỏi:

- Đại nhân có biết đây là vật gì hay không? Đây là thất tình lục dục. Chỉ cần ăn vào một chút như vậy, ha hả, hậu quả đại nhân hẳn đã biết.

Ánh mắt Từ Đường Nhiên sáng ngời. Hắn đương nhiên biết ăn vào sẽ là hậu quả thế nào. Hắn ngạc nhiên nói:

- Nghe có vẻ tốt đấy, dễ phát huy. Có thể nào khóa thứ này ở bên trong?

Hoàng Khiếu Thiên lắc đầu:

- Ta cũng không biết là làm sao. Nguyên nhân khẳng định ở chất dính ở bên trong vật thể này. Trong lúc đại nhân sử dụng, chỉ cần dùng ngón tay thổi từ từ lên như vậy bắn một chút vào trong rượu, vật ấy nhìn như bình thường, nhưng sau khi trộn lẫn với rượu sẽ có hiệu quả. Vừa vào rượu lập tức hóa thành vô hình, không sắc không vị. Căn bản không phát hiện ra được. Một khi uống vào trong bụng, ha hả. . .

Hắn lộ ra bộ dạng trong lòng tự hiểu không nói ra.

Lông mày Từ Đường Nhiên nhíu lại, ánh mắt có chút suy nghĩ. Chợt hắn đưa một tay đoạt lấy cái nắp của chiếc hộp ngọc màu đen đậy lại, thuận lợi thu vào, sau đó hỏi:

- Người đâu?

Hoàng Khiếu Thiên phất tay. Ngay lập tức có bốn gã nam tử tuấn mỹ từ bên trong túi thú chui ra.

Từ Đường Nhiên vừa đưa mắt nhìn, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Trước mắt là bốn nam nhân còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân.

Nói xinh đẹp hơn so với nữ nhân, chỉ là một sự hình dung. Nhưng bốn nam nhân này quả thực xinh đẹp, hoặc anh tuấn hiếm có, hoặc tư sắc có thể tuyệt sắc so với mỹ nhân, hoặc là khuôn mặt nghị lực oai hùng, hoặc đẹp trai ấm áp tươi sáng động lòng người. Bốn người mặc trang phục với bốn màu khác nhau, vừa vặn tôn lên khí chất của từng người. Luận về bên ngoài, bọn họ đều là mỹ nam tử hiếm có trong các mỹ nam tử.

Từ Đường Nhiên thậm chí nghi ngờ vị đẹp nhất ở giữa kia đến tột cùng là nam nhân hay là nữ nhân. Nếu không phải đặc điểm nam tính hóa rõ ràng, rất dễ hiểu nhầm.

Bộ dạng đẹp thì có đẹp, bốn vị mỹ nam tử nhìn hoàn cảnh chung quanh, đều thoáng lộ ra vẻ khẩn trương.

- Ngươi lấy được ở đâu ra bốn món hàng hiếm lạ này vậy?

Ánh mắt Từ Đường Nhiên nhìn chằm chằm vào bốn người, quan sát, miệng lại truyền âm với Hoàng Khiếu Thiên.



Hoàng Khiếu Thiên đáp lại:

- Đại nhân, yêu cầu của ngài rất cao. Phải có bộ dạng đẹp, còn muốn giỏi ca múa. Muốn ở trong thời gian ngắn như vậy tìm ra cũng quá sức. Dù sao cũng phải tốn công hỏi thăm, bất đắc dĩ không có cách nào, đành tìm bốn người tạm thích hợp. Mặc dù không phải là hàng tốt gì. Ngài chấp nhận dùng tạm vậy.

Mẹ nó. Bộ dạng cũng đã thành như vậy, còn chưa phải là hàng tốt gì?

Từ Đường Nhiên:

- Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

Hoàng Khiếu Thiên:

- Ta thật sự không có biện pháp nào. Chợ đêm bên kia có một lão yêu quái thích nam phong, chuyên môn đi khắp nơi vơ vét nam tử tuyệt sắc tới chăm sóc dạy bảo hưởng dụng. Đó đều là của người ta. Muốn mua muốn mượn cũng không có khả năng. Vì vậy ta nhân lúc bốn người này đi du lịch, trói lại mang tới đây. Ngươi yên tâm. Ta đã giúp ngươi khiến bốn người phục tùng tốt, tu vi cũng không được tốt lắm. Bảo bọn họ đi về phía đông, bọn họ không dám đi tây.

Từ Đường Nhiên hồ nghi:

- Ngươi nói, lão yêu quái là nam hay nữ?

Hoàng Khiếu Thiên:

- Nữ cón tính là nam phong cái gì. Tất nhiên là nam.

Từ Đường Nhiên chấn động kinh sợ:

- Vậy bốn người này là nam nhân bồi ngủ sao?

Hoàng Khiếu Thiên:

- Đương nhiên! Ngươi yên tâm. Ta đã giúp ngươi kiểm tra qua. Người vẫn là bình thường, hầu hạ nữ nhân cũng không thành vấn đề.

- . . .

Từ Đường Nhiên cảm thấy buồn nôn, thiếu chút nữa thì nôn ra. Thực sự uổng phí cho bốn túi da tốt. Hắn không đành lòng nhìn tiếp nữa, vung tay lên, nhanh chóng thu bốn gã mỹ nam tử vào trong túi thú, xoay người rời đi.

- Sẽ liên lạc lại sau.



- Đại nhân!

Hoàng Khiếu Thiên cũng không vội, kéo hắn lại.

Từ Đường Nhiên quay đầu lại.

- Còn có chuyện gì nữa?

Hoàng Khiếu Thiên cười hắc hắc.

- Là như vậy. Ngài hiện tại không thể so với lúc ở Thiên Nhai. Thời điểm ở Thiên Nhai, ngài cũng không tiện dẫn theo thủ hạ nhân mã chạy loạn, thực lực cũng có hạn. Nhưng ngài hiện tại đã khác. Trong tay cầm tinh binh, lại mang trọng trách tiêu diệt phỉ. Không bằng như vậy đi. Sau này, lúc ta tìm được đối tượng thích hợp để hạ thủ sẽ lập tức thông báo với ngài. Sau đó ngài dẫn nhân mã đi giải quyết. Nước béo khẳng định không ít. Một vài kẻ ngăn cản tài lộ của chúng ta cũng có thể thuận tiện diệt trừ. Ngài thấy thế nào?

Bốp!

Từ Đường Nhiên giơ chân đá một cái vào trên bắp chân của hắn, mắng:

- Ngươi điên rồi sao? Lão tử là thống lĩnh trung quân. Trung quân là để bảo vệ xung quanh, sao có thể do ta tùy tiện kéo tới kéo đi làm chuyện này. . .

Chỉ có điều, vừa nói hắn vừa sờ sờ râu trên cằm.

- Hiện tại có nhiệm vụ cũng không đi được. Sau này xem tình hình lại nói sau. . . Ta nói này, gia hỏa nhà ngươi hiện tại ở chợ đêm bên kia càng làm càng lớn. Ta cảnh cáo ngươi, làm việc cẩn thận một chút. Đừng chọc ra chuyện lớn gì.

Hoàng Khiếu Thiên liên tục gật đầu:

- Cái này ta biết. Tiền kiếm được nhiều hơn nữa cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình. Chỉ có điều nói đi thì phải nói lại. Những kẻ quyền thế trên Thiên Đình, có người nào không tự mình buôn bán một chút ở chợ đêm. Những giao dịch không thấy được ánh sáng cũng phải tiến hành ở bên kia. Rắn có rắn nói, chuột có chuột nói. Trong lòng mọi người ngầm hiểu không nói ra mà thôi.

- Đi!

Từ Đường Nhiên không có tâm tư cùng hắn thảo luận về chuyện này. Nói xong, hắn đẩy tảng đá ra, lắc mình lao ra ngoài, rời đi.

Vì thử xem dược hiệu ra sao, Từ Đường Nhiên vừa về tới viện của mình ở Lục Chỉ Môn, lập tức tìm lý do cùng Tuyết Linh Lung uống rượu. Vì vậy Tuyết Linh Lung rất nhanh liền yêu thương nhung nhớ. Sau khi ăn tới điên loan đảo phượng, khiến Tuyết Linh Lung ngượng ngùng không thôi. Nàng không nghĩ tới mình điên cuồng như vậy. Từ Đường Nhiên cười ngây ngô. Dược hiệu không tệ. . .



Rời xa khúc sông của Lục Chỉ Môn, tại một đoạn đường phong cảnh tương đối không sai tệ, các đệ tử của Lục Chỉ Môn chặt cây, đào đá đục nguyên liệu, ở hai bên bờ đông và tây của con sông xây dựng một cái đền. Thật ra đối với Lục Chỉ Môn mà nói, chặt cây Lục Chỉ Tinh tuyệt đối là chuyện xa xỉ. Ở chỗ này, trồng được cây cối sống là không dễ dàng. Nói như vậy đơn giản chắc chắn sẽ không chặt cây cối ở đây. Nhưng không có cách nào, trong lòng Từ Đường Nhiên không muốn làm như vậy, nhưng lại bị yêu cầu trong vòng 3 ngày phải xây dựng xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK